Thần Y Đích Nữ

Chương 85: Ta đến xem vương phủ đã từng bị hôn phu đốt cháy


trước sau

Nhưng mà lần này Trầm Ngư mặc gì cũng không quan trọng bằng chuyện của Phượng Vũ Hành, nàng chỉ lôi kéo Tưởng Dung đi về phía xe ngựa bình thường kia, khi chuẩn bị đi vào trong xe, thì nghe thấy Trầm Ngư nói: "Bằng không hai vị muội muội ngồi chung với ta đi, bên trong khá rộng, chiếc kia để bọn hạ nhân ngồi là được."

Phượng Vũ Hành nhíu mày, hiện tại ý muốn nói chiếc xe bình thường này chỉ đáng để hạ nhân ngồi?

"Đa tạ đại tỷ tỷ đã mời, nhưng không cần, chúng ta là thứ nữ nho nhỏ, chen chúc cùng bọn hạ nhân là được rồi." Nàng ném những lời này ra, vén màn vào xe. Tưởng Dung cũng cúi người với Trầm Ngư, đi vào theo Phượng Vũ Hành. Đi sau là Vong Xuyên và nha đầu của Tưởng Dung, bốn người đồng loạt vào xe, dứt khoát để Trầm Ngư bên ngoài.

Phượng Trầm Ngư nắm chặt quả đấm, trừng mắt nhìn qua màn vào trong xe, căm giận rồi tự đi vào trong xe ngựa tử đàn kia.

Hai chiếc xe ngựa đồng thời chạy tới Định An vương phủ, lần đầu tiên Tưởng Dung được tham dự nơi như vậy, hơi khẩn trương, ngồi trong xe vẫn nắm chặt khăn tay.

Còn Phượng Vũ Hành nhắm hai mắt lại, rõ ràng đang ngủ thêm. Nhưng thực tế, nàng vẫn đang nghĩ, sẽ vẽ một kiểu đồ, dùng quảng hàn ti làm hai bộ áo ngủ để mặc. Nàng mặc một bộ, lại cho Diêu thị một bộ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đã đến Định An vương phủ.

Khi các nàng đến, đã có nhiều phu nhân, tiểu thư tụ tập ở cửa nói chuyện tán gẫu. Vừa thấy xe ngựa của Phượng gia đến, đều dừng nói lại, nhìn qua hai chiếc xe ngựa.

Khi màn của hai chiếc xe ngựa cùng vén lên, Tưởng Dung vẫn đi theo phía sau Phượng Vũ Hành, vẫn là bộ dạng rụt rè như cũ, đầu cũng không dám ngẩng.

Phượng Vũ Hành không cảm thấy gì, được hạ nhân vén mành nâng xuống xe, sau đó quay đầu nhìn Phượng Trầm Ngư.

Chỉ thấy vẻ kiêu ngạo của vị đại tiểu thư này không phải cao bình thường, đầu tiên là xa phu phía dưới đặt cho nàng cái ghế để chân, sau đó là hai nha hoàn Ỷ Lân và Ỷ Nguyệt xuống xe trước, Ỷ Lan một bên nâng người đi xuống, Ỷ Nguyệt quay lại nâng đuôi váy cho nàng.

Phượng Vũ Hành đánh giá kiểu nghi thức này, đã hiện lên kiểu hôn lễ Tây Âu ở thế kỉ XXI. Không khỏi giật giật khóe miệng, Phượng Trầm Ngư đúng là đang tìm đường chết cho mình.

Ba vị tiểu thư Phượng gia lần đầu tham gia yến hội ở Định Anh vương phủ, lại nói tiếp, coi như là lần đầu tiên Phượng gia chính thức thả nữ nhi ra ngoài.

Trước kia Phượng Vũ Hành không ở trong kinh nên dĩ nhiên là không có phần tham gia, Tưởng Dung và Phấn Đại còn nhỏ nên cũng không có tư cách, mà còn Phượng Trầm Ngư như là báu vật của Phượng gia bị giấu trong phủ, bên ngoài chỉ nghe phong thanh là Phượng gia có tiểu thư dòng chính tuyệt đẹp tao nhã, còn chưa nhìn thấy bộ dạng thế nào.

Nay ba người vừa đứng trước cửa phủ, lập tức đã nổi lên những tiếng xì xào trong không khí.

Đương nhiên, âm thanh này là về Phượng Trầm Ngư.

Phượng Trầm Ngư rất đẹp, vẻ đẹp này không quá kiều diễm cũng không nhạt nhòa, đối với khiếu thẩm mỹ của mọi người thì là trung tâm, làm người ta vừa thấy đã không nhịn được mà kinh ngạc.

Đặc biệt hôm nay đã chuẩn bị tỉ mỉ như thế, lần đầu tiên Phượng Trầm Ngư đã bộc lộ ra, đúng là làm mọi người phải than sợ.

Trong phút chốc, có người không nhịn được, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận: "Đó là đại tiểu thư Phượng gia sao? Ông trời của ta, đó là người sao? Sao có thể đẹp như vậy?"

Còn có người nói: "Người con gái này của Phượng gia nghe nói lúc sinh hạ, trên trời có ánh sáng mờ, dĩ nhiên không phải là người thường."

"Nghe nói trước kia là thứ nữ, sau mẫu thân nàng được lên chức, thế nên mới thành chính nữ?"

"Vậy chính nữ ban đầu đâu?"

Rốt cuộc đề tài đã chuyển qua người Phượng Vũ Hành, có người biết chuyện cũ của Phượng gia chỉ vào Phượng Vũ Hành nhỏ giọng nói: "Đó là chính nữ ban đầu, đáng tiếc ngoại tổ của nàng gây họa, Phượng gia sợ bị liên lụy, trong đêm đó đã đuổi đại phu nhân ban đầu ra đường, đưa mẫu thân Phượng Trầm Ngư lên chức vị."

"À." Có người thêm vào, "Ta cũng biết chuyện này. Trước kia Diêu gia từng đến quý phủ chúng ta, năm đó Diêu gia nở mày nở mặt thế nào, nay cửa phủ bụi đã bám đầy."

"Diêu phủ không có người mới vào ở sao?"

"Không có. Nghe nói phủ đệ vẫn của Diêu gia, cũng không bị Hoàng thượng thu hồi."

"Các ngươi tới chúc thọ mẫu phi của ta, sao không vào viện làm việc chính đi, đứng ở cửa làm loạn cái gì?" Mọi người đang nghị luận bị một âm thanh ngắt lời, nhìn lại, chỉ thấy Thanh Nhạc quận chúa kia đang từ trong phủ đi ra ngoài cửa.

Thanh Nhạc nói một câu, làm tất cả mọi người ở đây im lặng, một đám mặt cười đi vào phủ môn. Lá gan hơi lớn thì vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, sợ bỏ lỡ trò hay sắp bắt đầu.

Phượng Trầm Ngư nhìn Thanh Nhạc, trên mặt mỉm cười, chủ động đi lên hai bước, nói: "Trầm Ngư bái kiến Thanh Nhạc quận chúa." Cúi người nhẹ nhàng, cũng không bị mất lễ tiết, cũng không mất phần cao quý.

"Hừ!" Thanh Nhạc không chút khách khí hừ lạnh một tiếng, đánh giá cao thấp một thân này của Trầm Ngư, sau một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Hóa ra là đại tiểu thư Phượng phủ, ta còn tưởng là tân nương tử nhà ai muốn đến Định An vương phủ chúng ta xin tiền thưởng." Câu nói châm chọc cực điểm.

Phượng Trầm Ngư bị nàng nói thế, trên mặt nóng lên, trong lòng tức giận lại không được phát tác, chỉ xấu hổ nói: "Quận chúa thật biết nói đùa."

Mà Thanh Nhạc kia đã đem ánh mắt rời khỏi người Trầm Ngư, nhìn về phía Phượng Vũ Hành.

Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, từ sau chuyện ở Tiên Nhã lâu, Phượng Vũ Hành đối với vị Thanh Nhạc quận chúa này mà nói, sẽ không chỉ là tình địch, còn có vẻ mặt thù hận.

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt của Thanh Nhạc quận chúa lóe ra mấy phần ánh lửa, Phượng Vũ Hành lại cười như một đóa hoa, thu thập ánh mắt tàn nhẫn kia vào trong túi, sau đó từ từ tiến lên, cũng không thăm hỏi gì, dừng lại, trực tiếp nói chuyện với Thanh Nhạc: "Đã lâu không thấy! Khuôn mặt này của ngươi không còn sưng lên nữa, tốt hơn nhiều rồi đấy."

Thanh Nhạc tức giận đến nỗi hai hàm răng run lên, hai tay đã sớm nắm chặt, đặc biệt muốn một quyền đánh vào mặt Phượng Vũ Hành, nhưng nàng cảm thấy bản thân không thể đánh lại người ta.

"Phượng Vũ Hành!" Thanh Nhạc tranh cãi vô ích, "Ngươi chờ đó cho ta, dám đến Định An vương phủ ta, thì chịu đựng cho tốt."

"Được đó." Phượng Vũ Hành nhún nhún vai, "Sẽ chờ." Nói
xong, nâng chân bước vào trong phủ môn, vừa đi vừa nói: "Định An vương phủ à, ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng ta cũng đến xem sau khi bị hôn phu của ta thiêu cháy biến thành dạng gì."

Nàng không đề cập đến thì thôi, nhắc tới cái này trên mặt Thanh Nhạc càng không nhịn được, mắt thấy sắp xông lên liều mạng với Phượng Vũ Hành, lại nghe thấy Trầm Ngư nói nhỏ với nàng: "Xin quận chúa thứ lỗi, tính khí nhị muội muội này của ta, người trong nhà cũng không có biện pháp với nàng."

Một câu này, ý nói cho Thanh Nhạc biết, người Phượng gia cũng không thích tính tình của Phượng Vũ Hành, cho nên nếu ngươi có chiêu gì thì cứ xuất ra, Phượng gia sẽ không vì nàng làm chỗ dựa.

Thanh Nhạc dĩ nhiên hiểu được, liếc mắt nhìn Trầm Ngư, gật đầu: "Vậy thì, đa tạ Phượng đại tiểu thư nhắc nhở."

Nói xong, cũng theo bước chân Phượng Vũ Hành đi vào phủ. Còn để lại Trầm Ngư, cũng không có người tiếp đón, chỉ có thể phẫn nộ tự mình đi vào.

Một màn ở cửa làm Tưởng Dung sợ hãi, nàng đi nhanh hai bước đên bên người Phượng Vũ Hành, nhỏ giọng hỏi: "Nhị tỷ tỷ, chúng ta hình như đã đắc tội với quận chúa của Định An vương phủ rồi."

Phượng Vũ Hành gật đầu, "Đúng vậy! Đại tỷ tỷ của muội ăn mặc như tân nương tử, làm sao giống bộ dáng chúc thọ người ta."

Tưởng Dung vội vã hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?" Giống như nhị tỷ tỷ và quận chúa ồn ào hả?

"Bài ca rau trộn." (1) Phượng Vũ Hành cười hì hì nói với nàng, "Đừng sợ, trời có sụp xuống thì đã có đại tỷ tỷ chống đỡ, chúng ta chỉ là thứ nữ nho nhỏ, không có người cố ý cản trở chúng ta."

(1) Bài ca rau trộn: mình không hiểu câu này lắm. Dù sao đừng để ý câu này không quan trọng lắm.

Có nha đầu vương phủ dẫn đường, mấy người nói xong một đường thì đi vào trong hoa viên của Định An vương phủ.

Lúc này đã có rất nhiều người đã tụ tập, bàn dưa và trái cây cũng đã xếp trong hoa viên. Đoán là, thọ yến hôm nay tổ chức ở trong này.

Phượng Vũ Hành nhìn mấy phu nhân và các tiểu thư cùng xúm lại một chỗ, chỉ thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng. Sau đó có lá gan lớn lại bắt đầu nghị luận: "Các ngươi nói thiên kim sơn dã có phải là vị kia không? Ta thấy bộ dạng đi đứng, không giống một đứa trẻ sơn thôn đồn đãi bên ngoài."

"Đương nhiên là không giống rồi, tốt xấu gì trước kia người ta cũng là chính nữ của Phượng đại nhân."

Phượng Vũ Hành vô tình nghe được những lời vô bổ này, lôi kéo Tưởng Dung đi dạo xung quanh. Dạo qua một vòng rồi, nàng phát hiện mấy vị tỷ muội cũng chưa tới, ngay cả phẩm gia thấp nhất là Bạch Phù Dung cũng chưa lộ diện. Nghĩ đến lời của Huyền Thiên Ca, khinh thường việc cho vương phủ khác họ này mặt mũi.

Lại đi dạo, nàng phát hiện một hiện tượng thú vị, hình như mọi người đến chúc thọ hôm nay có vẻ thân thiện.

Tỷ như một cô gái trang điểm xinh đẹp đi tới cùng chào hỏi với Tưởng Dung: "Không biết hai vị là tiểu thư nhà ai? Chúng ta chào hỏi chút đi, ta là con gái của Mai An phường trong kinh, tên là Lý Tâm."

Phượng Vũ Hành nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra Mai An phường là nơi nào, Tưởng Dung thay nàng nói: "Hóa ra là con gái của Mai An phường, ta rất thích điểm tâm Mai An phường làm." Sau đó lôi kéo Phượng Vũ Hành.

Phượng Vũ Hành hỏi lại, "Cửa tiệm điểm tâm sao?"

Tưởng Dung gật đầu, "Không quá lớn, điểm tâm làm ra ăn rất được."

Không bao lâu, lại có một cô nương đi tới, "Hai vị là tiểu thư của Phượng phủ? Trời ơi ta có thể nhìn thấy tiểu như nhà đại quan viên! Chào các ngươi, nhà ta là mở Bát bảo trai, tên là Bình An."

Phượng Vũ Hành nhỏ giọng hỏi Tưởng Dung: "Bát bảo trai bán gì?"

Tưởng Dung nói với nàng: "Một tiệm chuyên làm đồ ăn chay."

Phượng Vũ Hành không nói gì.

Gặp mặt vài người, hầu như đều là con gái phu nhân của người làm ăn, nếu không thì là gia quyến của quan viên tứ phẩm.

Cuối cùng hai người dừng chân tại nơi thanh tĩnh, Phượng Vũ Hành không khỏi cảm thán: "Tốt xấu gì cũng là vương phủ, sao đều mời những người mặt mũi còn không bằng mặt bàn vậy?" Lại cầm thân y phục này của mình, "Ta thấy tổ mẫu làm cho chúng ta y phục hơi tốt quá, không xứng ở đây."

Tưởng Dung cũng cảm thán, "Hôm qua Kim Trân di nương còn nói người đưa thiệp có nhắc tới thất hoàng tử." Lúc nàng nói đến thất hoàng tử, mặt đỏ hồng lên, "Tình huống như thế này sao xứng để thất hoàng tử xuất hiện."

Phượng Vũ Hành dùng khuỷu tay huých cánh tay Tưởng Dung, thăm dò: "Tiểu nha đầu, tâm đã động xuân rồi?"

Mặt Tưởng Dung càng đỏ hơn: "Nhị tỷ tỷ, tỷ nói cái gì vậy!" Rồi sau đó quay ra chỗ khác, giả bộ tức giận.

Phượng Vũ Hành nở nụ cười nhìn nàng một hồi, chỉ thấy đám người phía trước tụ tập lại đi đến chỗ nàng, loáng thoáng nghe có người nói: "Ở đâu, ở đâu! Con gái của nhà Phượng tướng. Tuy là thứ nữ, nhưng cũng là thứ nữ của đại quan nhất phẩm! Chúng ta mau đi qua tìm."

Còn có người nói: "Đúng vậy. Vị chính nữ kia ăn mặc như bàn chuyện cưới xin, lớn lên như thiên tiên, ta nhìn qua cảm thấy rất khó gần."

Thế nên cứ như vậy, Phượng Vũ Hành và Phượng Tưởng Dung lại bị vây quanh.

Nhưng mà, lúc này đây Phượng Vũ Hành đang cảm thấy vui vẻ, chợt thấy cô nương của Mai An phường vươn tay vẽ xung quanh một vòng, sau đó nói: "Nhìn thấy không, toàn bộ hoa viên này đều đã tu sửa lại, nghe nói trước kia so với bây giờ khí thế hơn nhiều, đáng tiếc, lại bị cửu hoàng tử lấy lửa đốt sạch!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện