Nguyên hoá năm thứ 6 ngày 22 tháng mười, tiết sương giáng.Tây giao biệt uyển, nơi rừng rậm sương mờ, cỏ cây rậm rạp. Đêm mờ sao thưa, ánh trăng mỏng manh,chỉ có tốp băm tốp ba quạ đen quang quác gọi bầy, tăng thêm vài phần âm khí.Hai thân ảnh lén lút từ trong rừng rậm bước nhanh ra ngoài . Rõ ràng một nam một nữ . Chỉ thấy hai người họ trái phải túm kéo một nữ nhân trẻ tuổi.Nữ nhân kia mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi không còn huyết sắc, một đường máu đen từ trước trán ào ạt chảy ra, dọc theo gương mặt .Với hai kẻ dã man kéo túm, thoạt nhiên nàng không có chút gì phản ứng, xem bộ dáng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Xuyên qua rừng rậm chính làm một con sông chảy siết . Đến bờ sông, hai kẻ thở hổn hà hổn hển mới dừng lại :“ Làm sao bây giờ “. Nam nhân kia vẫn là cảm thấy thực sợ hãi, lùi về sau vài bước nhìn nữ nhân nằm im như chết trên đất hoàn toàn không nghĩ được gì.“ Còn có thể làm sao bây giờ, nàng bắt gặp chuyện của hai chúng ra. Nếu nàng không chết, hai ta chính là kẻ chết !”. Giọng nữ tử nghe tuổi không lớn lại còn nghe ra chút điệu bộ của tiểu thư khuê các. Nhưng ngữ khí tàn nhẫn cùng khuôn mặt giảo hoat hoàn toàn bất đồng.Nương theo ánh trăng mờ nhìn lại, gương mặt yêu kiều biến mất gần như không còn, thay thế là vẻ mặt quyết tuyệt không thể bỏ qua.Thấy nam nhân bên cạnh không nói gì , nàng lại nói :” Ngươi cũng đường nghĩ thoát thân, vừa rồi cục đá kia là người đập lên đầu nàng. Nếu nàng tỉnh lại đi đến chỗ phụ thân