Thực nhanh Vân Ngạo Tuyết liền ra tới, chưởng sự ma ma của phủ thừa tướng cùng trong đó, đêù giúp nàng nghiệm thân .“ Hồi bẩm đại nhân, đại tiểu thư chính là một thân hoàn bích, trên người cũng không có vết thương khác .”Kết quả này sớm đã nằm trong dự kiến của nàng, nàng sở dĩ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, là biết thân thề này chưa làm qua chuyện kinh sợ người, đồng thời cũng lấp kín miệng đám người đó. Lại có kẻ đồn nàng không trong sạch nữa, bất luận nàng làm cái gì cũng sẽ nói có sách mách có chứng, tiêu diệt nguồn tai hoạ ngầm“ Muội muội, hiện tại đến lượt ngươi “Vân Ẩn Nguyệt tất nhiên không chịu , đưa mắt ra hiệu Liễu thị cầu cứu. “ Lão gia, hay là thôi đi...Vốn dĩ Ngạo Tuyết một đêm chưa về, chúng ta vì lo lắng nàng bị khi dễ mới cho người kiểm tra, hiện giờ hiểu nhầm đã bài trừ, hay là...”Hô, sự tình dính đến trên đầu Vân Ẩn Nguyệt, Liễu Phạn Âm liền nhẹ nhàng đơn giản hai chữ “ hiểu lầm “ rồi đòi đuổi người đi, thực là có ý tứ.“ Tính?” Nếu khoing phải chính tai Vân Ngạo Tuyết nghe thấy, nàng vẫn cho rằng nguyên tắc kỳ ảo như vậy chỉ xuất hiện trên phim truyền hình, con ngươi hơi mị mị ,” Ngài không sợ Ẩn Nguyệt muội muội bị khi dễ sao? Đêm qua tên Tống Triệu Nguyên kia chính là đã đả thương ra, vạn nhất hắn làm bị thương muội muội, ngài không đau lòng sao ?”Vân Quân Ngũ xoay người nhìn Vân Ẩn Nguyệt, nói năng uy nghiêm ,” Đi nghiệm “Thừa tướng đại nhân lởi nói thực có trọng lực, Vân Ẩn Nguyệt cho dù không muốn cũng chỉ có thể đi . Chính là vừa đi , nàng liền xong rồi. Nàng căn bản không nghĩ ra sự tình rốt cuộc sai chỗ nào. Rõ ràng tính kế Vân Ngạo Tuyết, như thế nào tính tới tính lui lại rơi trên đầu mình ? Chuyện này càng trốn tránh càng khiến người khác hoài nghi, mắt thấy Vân Ẩn Nguyệt bị kéo vào trong, Liễu thị muốn nói cái gì lại không thể nói được , bời vì Vân Ngạo Tuyết đã đi nghiệm qua, nàng không tìm ra cớ gì ở trên người nàng ta để gây phiền toái.Vân Quân Ngũ đã lên tiếng, Vân Ẩn Nguyệt không dám không đi, nhưng nếu nàng đi, trước mắt cũng là một đường chết. Mỗi một bước đi đều như vượt qua núi đao biển lửa, Vân Ẩn Nguyệt bước chân trầm trọng, chưa bao giờ thấy bản thân gian nan như vậy.Rèm cửa xốc lên, bên trong khuôn mặt của chưởng sự mama ngày càng đáng sợ, Vân Ẩn Nguyệt vẫn là sợ hãi, rốt cuộc khóc oà lên. Nàng ba bước thành hai bước ( ý là bước nhanh bước vội ) vọt tới trước mặt Vân Quân Ngũ, ôm chặt lấy chân hắn, kêu rên tâm tê phế liệt '” Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi ““ Biết sai” hai chữ làm Vân Quân Ngũ đại não chấn động, hắn mọi thứ đều hiểu. Hắn làm quan thừa tướng, thời thiếu niên một bước lên mây ghi tên trên miếu đường. Nửa đời người sống sung sướng, vạn sự như ý, duy chỉ có một việc dưới đáy lòng không có cách nào loại bỏĐó là con cái của hắn vận khí đều không tốt lắm. Đích nữ bị phán là trời sinh sát tinh, nhị nhi nữ lớn lên rung động lòng người, sau lưng lại làm ra việc bôi nhọ nề nếp gia giáo, Vân Quân Ngũ phải vất vả mới áp xuống được cơn tức giận, lại lần nữa quay cuồng xông lên. Hắn dùng sức , một chân đem Vân Ẩn Nguyệt đá văng ra ,” Người đâu, đem nàng đưa về kinh thành, nhốt lại, không có mệnh lệnh của ta, không kẻ nào được phép thả nàng ra .”“ Lão gia không thể a !” Liễu thị bên trong hoảng loạn hướng bên người thị nữ nháy mắt ra hiệu, thị nữ hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra