Những người này nói xong, Triệu Bưu và Trần Nhược Liễu nghe được thì sợ hết hồn hết vía.
Nếu như lời đó nói thì bệnh này thật sự không có cách chữa trị?
Vậy chẳng phải Lâm Trác Úy tự đập bảng hiệu của anh sao?
Mọi người cũng không nói lời nào, mặt đầy lo lắng nhìn Lâm Trác Úy đang ngồi ở đó.
Lúc này Lâm Trác Úy đang xem mạch cho con gái nhà họ Trương.
Người khác ngửi được mùi thối trên người cô ta, cũng tránh không kịp, vậy mà anh vẫn bình tĩnh.
Thậm chí cuối cùng, Lâm Trác Úy còn hít một hơi, thâm chí còn kề sát vào người cô gái đó, cố gắng hít hai lần.
Cô gái tức giận đến mức ho dữ dội: "Anh...!Khụ...!Anh đang làm gì vậy?"
"Không có gì? Tôi đang vọng văn vấn thiết mà!" Lâm Trác Úy nhàn nhạt trả lời một câu.
Đám người phía dưới cười rộ lên!
"Tên nhóc này! Con cả họ Lý không phải là một cô nàng xinh đẹp sao? Cậu ta đói quá nên tính dành hết à, con gái đầu nhà họ Trương rất xấu."
"Đúng vậy! Dáng dấp giống như một bao tải đen vậy."
"Ôi, mấy người không hiểu gì cả! Chỉ sợ là sau khi kết hôn với con cả nhà họ Lý thì cậu ta cũng không chạm vào người cô ấy dù chỉ một ngón chân.
Người ta kết hôn với cậu ta chỉ vì danh tiếng thôi."
"Ha ha ha...!Đúng vậy! Đúng vậy!"
Những tên Trung y liên tục cười nhạo.
Trần Nhược Liễu nghe được thì đầu choáng váng.
Cái gì chứ?
Lâm Trác Úy không có được Lý Vân Tịch?
Cái gì cũng đừng nói, càng nhìn hai người này càng không giống một đôi.
Từng giây từng phút đã trôi qua, những tên phóng viên chỉ vỗ về máy ảnh.
Trương Thắng Bưu càng khẩn trương hơn Lâm Trác Úy, mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ chảy dài trên trán.
Sau khi đợi một thời gian...
Cuối cùng Lâm Trác Úy cũng buông lỏng tay con gái lớn nhà họ Trương ra.
Anh lấy một chiếc khăn tay để lau rồi mỉm cười.
Trương Thắng Bưu không kịp đợi nữa vội vàng tiến lên dò hỏi: "Thần y trẻ, rốt cuộc con gái tôi bị bệnh gì vậy? Có thể chữa khỏi hay không?"
Mọi người lập tức ồn ào, từng người đều hét lên: "Bệnh gì vậy?"
"Ha ha ha...!Cậu sờ cả nửa ngày, lại nghe một hồi lâu, cho một câu trả lời đi!” Lâm Trác Úy chắp hai tay ra sau lưng, nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó rồi đáp một câu: “Bệnh này! Gọi là triệu chứng cổ quái."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó cười ầm lên.
Trần Nhược Liễu chỉ cảm thấy thẹn thùng đến