Loại chuyện đứng ra bảo đảm vẫn rất làm người ta khó xử.
Nếu Lâm Trác Úy chữa chết người và bị kiện, họ đều sẽ bị họa lây.
Nếu không phải là người thân thì ai dám bảo đảm?
Lúc này, Trần Nhược Liễu mở miệng đáp lời: "Ông nội! Ông hãy giúp Lâm Trác Úy đứng ra bảo đảm đi mà.
Ông cũng thấy rồi, có rất nhiều bệnh nhân ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia tin tưởng vào Lâm Trác Úy.
Nếu anh ta không có bản lĩnh thì làm sao dám mở phòng khám chữa bệnh cứu người chứ?"
Lời này được nói ra, Trần Biển Thước ngượng nghịu cười.
Con bé này, nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà! Trước mặt bao nhiêu người đang nhìn mà lại nói giúp cho Lâm Trác Úy?
Cổ Thế Diểu cũng nhìn Lâm Trác Úy với vẻ mặt mơ hồ và cân nhắc, rồi lại nhìn Trần Nhược Liễu.
Như có điều đang suy nghĩ, ông mỉm cười: "Ông Trần! Tôi nghĩ thế hệ trẻ muốn làm rạng rỡ Trung y, thế hệ già chúng ta vẫn nên phải giúp đỡ một tay.
Thế nào hả? Chỉ cần ông dám đứng ra bảo đảm, tôi cũng đứng ra bảo đảm, quyết không nói hai lời!"
"Ông già này! Ông còn đợi tôi sao? Được rồi! Tôi đứng ra bảo đảm, ông cũng phải nói lời giữ lời đấy."
Lời này của Trần Biển Thước coi như là đồng ý.
Sau khi ông ta nói xong, Cổ Thế Diểu tất nhiên bảo đảm không có vấn đề gì.
Có hai người lớn có năng lực bảo đảm, giấy phép kinh doanh của Lâm Trác Úy đã ổn thỏa.
Anh nâng ly mời rượu nói lời cảm ơn.
Mọi người nói chuyện cười đùa vui vẻ.
Sau ba vòng rượu và nếm năm vị thức ăn, Cổ Thế Diểu nhìn Lâm Trác Úy và nói: "Lâm Trác Úy à! Người vừa rồi so tài với cậu, rốt cuộc là ai vậy?"
"Chuyện này...!Tôi cũng không rõ lắm! Chỉ biết anh ta là thầy của Trương Linh Hạ, cũng không biết từ đâu đến."
Lâm Trác Úy cầm đũa, gấp một miếng thức ăn, thuận miệng đáp.
Nhưng Cổ Thế Diểu lại cau mày, đáp lời: "Cậu vẫn nên cẩn thận hơn! Tôi cảm thấy người này rất hung hãn."
Lâm Trác Úy gật đầu.
Ngay khi người lưỡng tính đó xuất hiện, Lâm Trác Úy cũng cảm thấy mình anh ta có điều gì đó không ổn, thể hiện ra một “bản chất xấu