Vương Thủy nghe vậy gật đầu.
Trúng độc thì có là gì?
Vẫn tốt hơn so với chết!
Trước kia đi Tây y khám, kết quả cũng đã tuyên án tử hình, chỉ còn sống được ba tháng.
Ngay sau đó đơn thuốc được đưa ra, Lâm Trác Úy nói thêm một câu: "Tôi lại cho thêm mấy vị thuốc, về nấu thuốc năm bát nước đun thành một bát, mỗi ngày dùng ba lần! Tháng sau ông quay lại đây tái khám lần nữa."
"Cảm ơn, cảm ơn thần y Lâm!"
Nói xong, Vương Thủy nói với đàn em phía sau mình: “Đem đồ mang vào đây!”
Trong lúc nhất thời, một đám người bắt đầu bốc dỡ hàng, mang những thứ thuốc đông y vào.
Vương Thủy cũng rât lễ độ, ông ta lấy ra một cái hộp gỗ, sau đó mở nó ra và đặt trước mặt Lâm Trác Úy.
"Thần y Lâm! Đây là nhân sâm trăm năm ở núi Trường Bạch."
Sau đó, giống như ảo thuật biến ra tiếp cái hộp thứ hai, thứ ba...
"Đây là nhung hươu!"
"Đây là linh chi!"
"Đây là tuyết liên"
"Đây là ngọc trai!"
"Đây là mật gấu."
"Đây là tắc kè."
"Đây..."
Vân vân và vân vân...
Một lát sau, trên bàn đã muốn bày đầy các loại thuốc bổ đông y sa hoa.
Thấy vậy Lâm Trác Úy sững sờ: "Ông định mở hiệu thuốc đấy à?"
"Ha ha...!Không phải, tôi là muốn trồng trọt thuốc đông y.
Ở phương Bắc, nếu cậu có chuyện gì cứ gọi Vương Thủy tôi một tiếng, tôi sẽ cho người thông hành cho cậu."
"Này..."
Ở khu vực phía Bắc loạn như vậy, Vương Thủy định đoạt được sao?
"Sao lại không biết thẹn vậy được chứ! Ông cũng quá khách sáo rồi!" Lâm Trác Úy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay thì đang mấp máy không dừng.
"Triệu Bưu! Đem những thứ này vào kho thuốc đi!"
Triệu Bưu chạy vội tới chào hỏi mọi người, sau đó mang những thứ dược liệu quý này cất vào kho thuốc.
"Quá khách sáo rồi, ông chủ Vương quá khách sáo!"
Vương Thủy hào phóng, cười ha ha.
"Tôi ấy à! Tiền với tôi mà nói không quan trọng, mạng cũng chỉ có một, kiếm nhiều tiền nữa cũng có tác dụng gì đâu? Là thần y Lâm đã cho tôi