Lâm Trác Úy sững sờ, trong nháy mắt toàn thần anh đều đờ ra.
Cuối cùng, anh mỉm cười chua xót: "Cô...!Ha ha...!cô...!cô tính làm gì đây?
Đánh một gậy, rồi lại cho một quả táo à?"
"Xin lỗi!" Lý Vân Tịch đáp lại anh.
"Ồ?" Lâm Trác Úy tò mò.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ rực, ngượng ngùng nói: "Lúc trước,
tôi cho rằng anh đùa giỡn tôi, đã hiểu lầm anh rồi."
Lâm Trác Úy im lặng, sau cùng lại cười khổ một tiếng: "Không cần phải nói nữa,
câu xin lỗi này của cô thật đáng giá, suýt chút nữa tôi đã phải trả bằng mạng
sống rồi."
Lý Vân Tịch ngây người, gương mặt đều đã đỏ lên.
Cô ta mở chăn ra, hai người cùng choàng trên mình một chiếc chăn.
Lý Vân Tịch ôm lấy Lâm Trác Úy, cả hai co lại cùng một chỗ.
Trái tim Lâm Trác Úy cứ đập thình thịch liên hồi, lần đầu tiên anh thân mật với
một cô gái đến vậy.
Trong lúc nhất thời, anh thế mà lại cảm thấy cơ thể mình trở nên khô nóng,
không còn lạnh lẽo nữa.
Lý Vân Tịch thở dài một tiếng: "Lúc nãy khi tôi hôn mê, tôi đã có một giấc mơ
đấy!"
"Mơ cái gì?"
"Tôi mơ thấy bản thân mình bước đi trong bóng tối, anh đã gọi tôi lại, còn nói
rằng nếu tôi còn bước tiếp thì vĩnh viễn sẽ không thể nào quay lại được nữa."
"Chuyện này...!lúc nãy tình trạng của cô quả thật rất nguy hiểm, suýt chút nữa
đã chết rồi!"
"Vậy sao? Haiz..."
Lý Vân Tịch tiếp tục thở dài, đột nhiên cô mở miệng hỏi: "Anh nói xem, con
người nếu như chết đi thì sẽ tan biến, hay là sẽ đến một thế giới khác đây?"
"À..."
Lâm Trác Úy ngây ngẩn, cô ấy vậy mà lại muốn cùng anh bàn luận về vấn đề
tâm linh sao?
"Tôi cũng không biết! Thế nhưng chắc là sẽ có linh hồn đấy."
"Tại sao anh lại tin chắc như vậy?"
"Bằng không thì cứ vào tiết thanh minh hằng năm, mọi người đốt vàng mã cho
ai?"
"..."
Câu nói này của Lâm Trác Úy khiến Lý Vân Tịch sững sờ, sau đó cô ấy lại bật
cười.
"Anh rất hài hước!"
"Vậy sao? Tôi không thấy thế."
Một đêm này, hai người vậy mà lại có thể cùng khoác chung một chiếc chăn rồi
nói chuyện suốt đêm.
Đến cuối cùng, Lâm Trác Úy cũng đã buồn ngủ, anh dựa vào vai Lý Vân Tịch
rồi ngủ thiếp đi.
Hàn độc hay cái gì đó giống như đã không còn tồn tại nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lý Vân Tịch vừa mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Hay thật!
Bên ngoài cánh cửa hết sức hỗn loạn, người nhà họ Lý đều đang ngủ say.
"Khụ khụ..."
Sau khi cô ho khan vài tiếng, mọi người lập tức bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy.
Vừa đưa mắt lên nhìn...
Cực kỳ
khiến người ta phải kinh ngạc!
Lý Cảnh Điềm tiến lên phía trước ôm lấy chị gái mình, vui mừng nói: "Oa! Thần
kỳ quá, chị...!chị khỏe rồi?"
Trương Mẫn thế nhưng lại chạy tới túm lấy con gái, sau đó nhìn qua nhìn lại
bên trong căn phòng.
"Vân Tịch, sao con lại phải chữa trị cả một đêm thế? Tên khốn đó...!không...
không làm gì con chứ?"
"Mẹ! Không đâu, cả đêm chúng con chỉ nói chuyện thôi."
"Hả?"
"Ôi, mẹ! Chúng ta đều hiểu lầm anh ấy rồi."
"Là sao cơ?"
Mọi người đều rất tò mò.
Lý Vân Tịch đỏ mặt, cô kể một lượt về phương pháp truyền hàn độc sang
người Lâm Trác Úy, chuyện này khiến mọi người nghe xong thì đầu óc đều
choáng váng.
"Tại sao? Nói như thế, cậu ta làm vậy là vì chữa trị cho con ư?" Trương Mẫn
hỏi câu này, Lý Vân Tịch liền gật đầu.
Tất cả mọi người đều đỏ bừng mặt, cảm thấy bản thân đã có chút quá đáng rồi.
Lý Hữu Phú đứng bên cạnh lại thở dài.
Lý Cảnh Điềm liền trách ông ta: "Bố! Chị đã khỏi bệnh rồi, bố còn không vui à?"
"Vui thì vui đấy! Nhưng bên ngoài còn rất nhiều người tới tham gia cuộc thi và
cả giới truyền thông đang chờ.
Hơn nữa, căn bệnh này của Vân Tịch chỉ sợ
rằng ngăn chặn được tạm thời thôi...!nhà chúng ta...!haizz, nhà chúng ta chỉ có
thể để Lâm Trác Úy làm con rể rồi."
"..."
"..."
Ông ta vừa nói xong lời này, tất cả mọi người đều cực kỳ mơ hồ.
Sắc mặt đó khó coi hệt như ăn phải ruồi bọ vậy!