Đột nhiên, Lý Cảnh Điềm đang ngồi ở bên kia liền bật cười ha hả: “Nhìn kìa!
Mẹ, bố, con đã nói sao nào? Cái tên này siêu cấp mặt dày mà! Bán không được
nhà thì cuối cùng cũng sẽ mặt dày mày dạn và giả vờ như không có gì cả, đúng
không ạ?”
“Bán không được nhà?”
Đầu óc của Lâm Trác Úy vang lên ong ong, chắc là anh đã suy nghĩ có chút
nhiều rồi nhỉ?
Trương Mẫn bắt chéo chân, hai tay khoanh ở trước ngực và lạnh lùng nói:
“Lâm Trác Úy! Tôi hỏi cậu! Trước đó cậu đã thề thốt cam đoan rằng hôm nay
chắc chắn sẽ bán được nhà, vậy nhà mà cậu bán đang ở đâu thế?”
“Con...!Con bán được rồi mà!” Lâm Trác Úy khó hiểu, mình không chỉ bán được
một căn, mà còn bán ra được ba căn.
Trương Mẫn nổi trận lôi đình, vỗ vào bàn trà và quát mắng: “Còn nói dối đúng
không? Hôm nay cậu không hề đến công ty thì cậu bán nhà gì vậy?”
Lý Hữu Phú cũng thở dài và hận sắt không thể thành thép nói rằng: “Lâm Trác
Úy! Không phải là tôi nói thẳng cậu chứ, cậu không bán được nhà thì cậu đừng
có khoác lác! Lúc đầu còn thề thốt hùng hổ, vậy bây giờ cậu muốn chúng tôi
nghĩ sao về cậu đây?”
“Anh ta đấy à! Tài cán bản lĩnh thì không có, chỉ có giỏi khoa môi múa mép.
Khoác lác cũng không biết xấu hổ!” Lý Cảnh Điềm nói câu này với vẻ mặt khinh
thường.
Lâm Trác Úy thực sự tức giận: “Tôi bán rồi! Tôi thực sự đã bán được nhà rồi
mà!”
“Cậu nhìn cậu xem, ngoan cố! Còn ở đây nói dối nữa!”
Lý Hữu Phú thở dài và lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt đó giống như đang nói
Lâm Trác Úy thực sự hết thuốc chữa vậy.
Lý Vân Tịch thở dài và nhìn Lâm Trác Úy, bất lực hỏi rằng: “Lâm Trác Úy, anh
nói thật đi, hôm nay rốt cuộc anh đã đi đâu rồi?”
“Tôi...!Tôi đi bán nhà mà!” Lâm Trác Úy vẫn kiên quyết nói câu này.
Trương Mẫn nổi cơn tam bành và vỗ bàn, cáu kỉnh nói: “Cậu thực sự còn dám
nói thế à! Cho đến lúc này mà cậu còn nói dối!”
Lúc này bà ấy đang muốn phát điên lên thì Lý Vân Tịch liền túm lấy mẹ của cô
ấy: “Lâm Trác Úy, anh đừng nói dối nữa! Tôi đã gọi điện hỏi rồi, anh hôm nay
vốn không có đến phòng kinh doanh thì anh bán nhà như thế nào chứ?”
“Tôi đi nhờ người quen đến mua nhà!”
Ngay khi Lâm Trác Úy nói ra lời này thì cả nhà đều sững sờ, sau đó thì phá lên
cười ha hả.
Lý Cảnh Điềm không chút do dự đứng dậy rồi vạch trần lời nói dối của anh:
“Anh sao? Ha ha ha...!những người thân và bạn bè mà anh quen biết hầu hết
đều là người nghèo đúng không? Còn muốn mua nhà ư! Đừng đùa chứ!”
Lâm Trác Úy quả thực rất rất khó chịu, ghét nhất cái loại người đánh giá người
ta bằng vẻ bề ngoài này.
Trương Mẫn