Một bên khác, sau khi Lăng Việt và Mục Y Nhân dùng cơm xong thì từ biệt nhau.
"Hôm nay thật sự cảm ơn anh! Nếu không có ánh, chỉ sợ tôi không thể cầm được di vật gia tộc người yêu của tôi.
Mặt khác cũng không có khả năng sẽ có cơ hội đạt được công nghệ thêu thùa thời cổ đại."
"Cô quá khách khí, chẳng phải cô đã mời tôi ăn cơm hay sao? Giữa chúng ta hòa nhau."
"Khó mà làm được, về sau có cơ hội, tôi vẫn còn muốn cám ơn anh."
"Vậy thì cô nên nghiên cứ cho tốt công nghệ thêu thùa, nếu sau này có thể bán chạy được, nói không chừng tôi còn muốn dựa vào cô để kiếm một số tiền lớn!"
Mục Y Nhân cười cười.
"Anh yên tâm đi, chỉ cần kiếm được tiền, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh!"
Lăng Việt gật gật đầu, quay người lên xe, cùng ba người Minh Thừa rời đi.
Tú Nhi nhịn không được nghi ngờ hỏi:
"Thiếu chủ, vì sao ngài không nhận Mục tiểu thư?"
Minh Thừa cười hắc hắc, nói:
"Thiếu chủ đã nói qua, ngài ấy muốn chờ đến lúc nắm giữ được Giang Châu, sẽ cầu hôn với Mục tiểu thư! Ngài ấy muốn đem tất cả những thua thiệt từ trước cho đến nay của Mục tiểu thư bù đắp cho cô ấy!"
Tú Nhi nhịn không được lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:
"Thiếu chủ, có lúc nữ nhân muốn, không nhất định là những thứ phù phiếm ở trên đời.
Có lẽ bọn họ chỉ cần một người bầu bạn với họ đến cuối cuộc đời!"
Lăng Việt nhìn những cây đèn đường đang không ngừng lóe lên ở bên ngoài cửa sổ, cười nhạt một tiếng.
"Có lẽ như vậy! Nữ nhân và nam nhân vẫn là không giống nhau!"
Nữ nhân sẽ đem tất cả những gì của mình đều cho nam nhân!
Bởi vì nam nhân chính là thế giới của nữ nhân!
Nhưng nam nhân sẽ đem toàn thế giới đều đoạt đến, đưa cho nữ nhân!
Nắm toàn bộ Giang Châu, chiếm lấy thiên hạ.
...!
Sắp trở lại khách sạn lớn Giang Châu, đi ngang qua một con đường mới, bầu không khí có mấy phần quỷ dị, xe chậm rãi dừng lại.
Tài xế hô:
"Thiếu chủ, con đường phía trước bị phong tỏa rồi!"
Lông mày của Tú Nhi hơi nhíu.
"Kỳ quái, lúc trước rõ ràng không có bị chặn mà?"
Lập tức ánh mắt của Lăng Việt và Minh Thừa híp lại.
"Thiếu chủ, để thuộc hạ đi xuống xem sao."
Nói xong, Minh Thừa lập tức xuống xe.
Minh Thừa nhìn lướt qua bốn phía, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần sát ý.
"Nếu đã tới cũng không cần trốn trốn tránh tránh! Một đám tép riêu mà thôi, không cần phải làm ra vẻ huyền bí!"
Vừa dứt lời, liền có mấy đạo bóng đen từ trong bóng tối xông ra, nhanh chóng bao vây xe của Lăng Việt.
"Thiếu chủ!"
Sắc mặt của Tú Nhi có chút khó coi, Lăng Việt híp mắt, để lộ ra một chút lạnh lẽo.
"Xem ra, người của Hổ Môn cuối cùng vẫn là chọn con đường không nên chọn!"
Hắn mở cửa xe, thản nhiên nói:
"Hai người các ngươi ở lại trên xe, không cần xuống."
Tài xế và Tú Nhi giữ im lặng, Minh Thừa vòng qua trước xe, đi đến bên cạnh của Lăng Việt, nói:
"Thiếu chủ, là người của Hổ Môn!"
Sắc mặt của Lăng Việt đạm mạc nói:
"Chỉ là Hổ Môn, không có lá gan kia."
Sau đó, hai tay của hắn đặt sau lưng, đi về phía trước.
"Thiết Quyền Môn?"
Người của đối phương, cười hắc hắc.
"Coi như ngươi cũng có chút đầu óc, chỉ nhìn sơ qua cũng biết chúng ta là người của Thiết Quyền Môn!"
"Nhóc con, ngươi giết người của Hổ Môn chúng ta, phá hủy tổng bộ của Hổ Môn chúng ta! Còn muốn chúng ta giết Đại trưởng lão, đưa đầu người đến dâng cho ngươi, ngươi quả thực là khinh người quá đáng!"
"Hôm nay, chúng ta đặc biệt tìm cao thủ Thiết Quyền Môn, đến gặp ngươi một lần!"
"Nếu không rút gân lột da của ngươi, thì khó giải mối hận trong lòng của tất cả đệ tử Hổ Môn chúng ta!"
Lăng Việt nhàn nhạt liếc qua.
"Nói nhảm quá nhiều! Minh Thừa, người của Hổ Môn, một tên cũng không để lại!"
"Vâng!"
Minh Thừa trả lời một tiếng, hai chân giẫm xuống mặt đất một cái, lập tức thân thể của hắn vọt lên không trung, ép thẳng tới đệ tử của Hổ Môn.
Người của Thiết Quyền Môn, vẫn