"Anh cả nói như vậy emem an tâm rồi ! Nhưng mà, đây là tiệc mừng thọ của cha, anh cũng đừng chấp nhặt với nó, nếu không, chẳng phải là hạ thanh danh của anh em chúng ta xuống hay sao?"
"Yên tâm, anh đã có dự liệu từ trước! Lăng Việt thì tính là cái gì? Chẳng lẽ nó có thể tới cắn anh được hay sao?"
Hai nhà rất nhanh đã đi tới khách sạn Giang Châu, vừa mới xuống xe, đúng lúc hai bóng người quen thuộc cũng đi vào khách sạn.
"Ba! Là Lăng Việt!"
Lăng Tuyết nhịn không được thở nhẹ một tiếng, chú ba và bác cả không khỏi nhướng mày, hướng về phía Lăng Tuyết vừa nói nhìn qua.
Cùng thời khắc đó, ánh mắt chứa đằng đằng sát khí của Lăng Việt cũng nhìn tới.
Nhìn thấy mấy người trước mặt, sắc mặt Lăng Việt không khỏi trầm xuống.
Còn phía bác cả lại vô cùng tự cao tự đại lườm về phía hắn.
"Lăng Việt! Là bác cả và chú ba của anh!" Mục Y Nhân nhịn không được nhỏ giọng nói thầm bên tai Lăng Việt, ánh mắt Lăng Việt vẫn rất bình tĩnh không một chút gợn sóng nào.
"Anh biết rồi!"
Thấy Lăng Việt không nói gì, chỉ đứng đó nìn qua, chú ba trực tiếp quát lớn một tiếng.
"Lăng Việt, mày nhìn cái gì? Không thấy bác cả mày ở đây sao? Còn không mau qua đây chào hỏi?"
Lăng Việt vẫn không nói gì chỉ đưa ánh mắt nhìn về hướng bác cả.
"Năm năm qua, ông trở thành người tai to mặt lớn, chắc sống cũng không tệ lắm nhỉ!"
Bác cả cau mày hừ một tiếng.
"Mày nói gì vậy? Có người nói chuyện với người lớn như mày sao?"
"Người lớn?"
Lăng Việt lạnh nạt nói.
"Ông.
.
.
Có tư cách đó sao?"
"Mày— —!"
Sắc mặt bác cả càng trở nên khó coi.
"Năm năm nay không có cha có mẹ dạy bảo đã trở thành cái dạng mất dạy như này! Một chút lễ phép cũng không có.!"
Ánh mắt Lăng Việt đã âm trầm tới cực điểm, giờ khắc này, bác cả cũng bất tri giác mà rùng mình một cái!
"Không nên tùy tiện nhắc đến cha mẹ của ta!
“Ông.
.
Không xứng!"
"Mày lặp lại câu nói đó một lần nữa xem?" Ánh mắt của bác cả dường như đã bốc lửa, giống như trước mắt căn bản không phải cháu của mình mà là kẻ thù không đội trời chung.
Lăng Việt đột nhiên lắc đầu, dường như đang tự giễu, hắn đắng chát cười một tiếng.
"Thôi! Ta cũng lười so đo với ông nữa? Thật mất mặt!" !"
Dứt lời, hắn liền kéo Mục Y Nhân quay người rời đi.
"Ngày mai cũng là đại thọ của ông nội, đến lúc đó, ta sẽ tính toán hết mọi nợ nần với ông, cchỉ mong bác cả đừng đến muộn!"
Nhìn hai bóng người đang rời đi, sắc mặt bác cả tái xanh.
Thím cả nhìn một màng thấy nhịn không được mắng: "Cái này thằng nhãi con, thái độ của nó như vậy là ý gì? Nó không để người lớn như chúng ta vào mắt sao?"
Thím babận bịu khuyên giải nói: "Chị dâu, chị chấp nhặt với nó làm gì? Nó là loại người gì? Chị là thân phận gì? Chị tính toán với nó, đây chẳng phải là làm nhục thân phận của mình sao? Thôi thì nể mặt Trường Quang đi?"
"Lời này của em dâu cũng có lý! Tính toán với nó quả thực là mất mặt!"
Về phía của Lăng Việt, đã đi rất xa nhưng sắc mặt Lăng Việt vẫn lạnh lùng như cũ, không có lấy nổi một tia ấm áp.
Mục Y Nhân nghi ngờ hỏi:
"Lăng Việt, anh làm sao lại tức giận như vậy?Giống như gặp phải kẻ thù ấy? Bọn họ, bọn họ không phải người thân của anh sao?"
"Người thân? Ha ha."
Lăng Việt cười châm chọc một tiếng.
"Bọn họ,cũng xứng để anh gọi là người thân sao?"
"Bọn họ.
.
.
Chỉ là một đám tiểu nhân chuyên đi nịnh nọt mà thôi! Nói đúng hơn, bọn họ là một đám chó, một đám súc sinh thôi!"
"Lăng Việt, sao anh lại nói vậy, càng ngày càng không hiểu anh?"
Lông mày Mục Y Nhân nhíu chặt, Lăng Việt sờ lên đầu côcô, thở dài một tiếng, nói: "Năm đó, khi bọn họ biết thân phận của mẹ anhanh thì chỉ có người nhà họ Lăng chúng ta! Ngoài ra, không có người nào nữa!"
"Ý của anh là.
.
.?"
Mục Y Nhân vẫn không hiểu.
"Em cũng đã biết bác cả ta là từ đâu trở về đúng khôngkhông?"
"Không biết!"
"Yến Kinh! Hoa gia!"
"Sao.
.Sao cơ!"
Mục Y Nhân trợn to mắt, lấy tay che miệng của mình.
Khi cha mẹ mất, đó cũng là lúc cô biết tới sự đáng sợ của xã hội này!
Nhưng cho tới hôm nay, cô mới phát hiện ra, suy nghĩ của bản thân cô cũng quá là đơn giản rồi.
Vào một thời điểm nào đó, có ít người vì quyền lợi, vì tiền tài làm ra những hành động độc ác đến mức khiến người ta giận đến sôi máu! Chấn