Vương Đào cũng phát hiện có gì đó không ổn, cô ta hỏi: “Uyển Nhi, cậu biết anh ta à?”
Phi Uyển Nhi lắc đầu một cái, cô ta không quen Trần Hạo Hiên, nhưng mà ông nội của cô ta lại có quen biết anh, ông nội đã nhắc đến Trần Hạo Hiên mấy lần, ông nói anh là một bác sĩ rất tài giỏi và đã từng cứu mạng ông.
Ông nội còn nói với cô ta rằng nếu đến thành phố Ninh Hạ mà gặp được người đàn ông này thì nhất định phải làm thân với anh.
Lúc này, trong lòng Phi Uyển Nhi thật sự không còn gì để nói, người đàn ông mà ông nội bảo cô ta phải làm thân lại là một tên tội phạm hiếp dâm sao? Nếu không phải ông nội đã dặn là phải làm quen kết bạn với anh thì vừa nãy cô ta đã chuẩn bị chửi ra thành tiếng rồi.
‘Sao ông nội lại vừa ý một người có phẩm hạnh như vậy cơ chứ?’ Phi Uyển Nhi nói thầm trong lòng.
Vương Đào nghe thấy Phi Uyển Nhi nhỏ giọng thì thầm thì vội vàng nói: “Uyển Nhi, rốt cuộc là cậu đang làm cái gì vậy? Hừ, cậu làm tớ tức chết mất thôi! Mà nữa, sao anh lại tới đón tôi?”
Trần Hạo Hiên nhún nhún vai, nói: “Bây giờ chị em không rảnh, nhưng mà buổi tối cô ấy sẽ đến, để anh dẫn em đi dạo một vòng, tí nữa mình cùng đi ăn.”
Vương Đào trừng mắt nhìn Trần Hạo Hiên, đột nhiên nhanh trí nói: “Nếu đã như vậy thì anh rể à, anh đi tụ họp với bọn em nhé.
Có mấy người bạn học biết Uyển Nhi đến thành phố Ninh Hạ nên muốn rủ cậu ấy ra ngoài chơi.
Cũng vì lý do này nên Uyển Nhi mới rủ em đến thành phố Ninh Hạ đó.”
Trần Hạo Hiên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, thoải mái đồng ý.
Vương Đào hừ nhẹ một tiếng, gõ bàn phím điện thoại gửi đi một tin nhắn: ‘Trương Vĩnh, đừng có bảo là em không cho anh cơ hội đến gần Uyển Nhi nhá.
Đêm nay chính là cơ hội tốt nhất đấy, chỉ cần anh giúp em xử lý một người, người bạn thân nhất là em đây sẽ đồng ý chuyện của anh và Uyển Nhi.’
Tin nhắn được trả lời rất nhanh: ‘Ôi người đẹp Vương Đào ơi, em nói thật à? Phi Uyển Nhi bằng lòng gặp anh sao?’
Vương Đào nhanh chóng gõ bàn phím: “Hứ, anh nghĩ xem em là ai nào!’
Gửi tin nhắn xong, Vương Đào giả vờ tỏ vẻ không có chuyện gì, quay sang nói với Trần Hạo Hiên: “Anh rể, bọn em đã đặt phòng karaoke trước rồi, buổi chiều anh đi cùng bọn em nhá!”
“Không thành vấn đề.”
Trần Hạo Hiên cũng không quen biết Phi Uyển Nhi, tuy nhiên, mới nãy đến gần thì thấy Phi Uyển Nhi quả thật là sắc nước hương trời, yêu kiều duyên dáng.
Mặc dù Vương Đào cũng rất đẹp, nhưng mà trên người Phi Uyển Nhi lại có khí chất thần tiên, chỉ cần cô ta hơi nhíu mày lại là đã có dáng dấp của người đẹp rồi.
Sau khi rời khỏi trạm xe lửa, Vương Đào đón xe đi tới trung tâm karaoke nổi tiếng ở