Giọng nói của Trần Hạo Hiện lạnh lẽo đến mức giống như nơi tận cùng của hố băng ngàn năm.
So với đêm tối vô tận còn đáng sợ hơn nhiều.
Lúc này Ngô Lan Hương mới nhìn rõ đó là Trần Hạo Hiên, cô ta cười lạnh nói: “A, là đồ vô dụng anh đó sao?”
Giọng Trần Hạo Hiên càng thêm lạnh lùng, sát khí của anh tỏa ra giống như đang làm lay động cả cửa kính xe.
“Tôi hỏi cô, cái này có phải cô đưa đến không?”
“Cô chỉ cần trả lời là phải hoặc không thôi.
”
“Không có tư cách hỏi những vấn đề khác.
”
Ánh mắt kia, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi.
Nhưng Ngô Lan Hương cũng không phải dạng vừa.
Cô ta cắn răng, cố nén da đầu đang tê dại vì kinh sợ, ngước lên nhìn chằm chằm, chất vấn: “Anh có biết tôi là ai không?”
Gương mặt Ngô Lan Hương kề sát lại gần, trong ánh mắt hiện lên sự thê lương.
Nhưng Trần Hạo Hiên vốn dĩ không để ý đến cô ta.
“Bốp” một cái tát giáng thẳng xuống mặt Ngô Lan Hương.
“Trả lời sai, tôi cho cô một cơ hội, sắp xếp từ ngữ lại lần nữa.
”
Ngô Lan Hương bị khí thế của Trần Hạo Hiên làm cho chấn động, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Hạo Hiên.
“Là tôi đưa đó thì sao?”
Đôi mắt Trần Hạo Hiên từ từ nheo lại, dường như cả đêm tối đều đang run lên.
Đưa cho Phương Hy Văn một con dao găm mà cô ta còn hỏi lại là như thế nào.
“Cô đưa cho cô ấy làm gì?” Trần Hạo Hiên lại hỏi.
“Để cho cô ta tự