Khói vàng bay ngập trời.
Bóng người đứng phía xa mai phục Mãnh Long Điện lập tức xuất hiện.
Núi rừng rít gào, trông gà hóa cuốc.
Nhị đương gia nả súng báo hiệu xong, dùng tay lau vết máu bên khóe miệng, giọng điệu lại trở nên kiêu ngạo.
“Hồng Thanh Vũ như thế nào, sát thần thì có làm sao.”
“Hôm nay các người đều phải chết ở chỗ này.”
Dứt lời, Nhị đương gia đột nhiên quỳ xuống.
“Kính chào Long Vương.
Xin Long Vương ra tay, tàn sát nơi này không còn sót lại gì.”
Ở vực núi sâu phía xa, Long Vương đang nhìn xuống bên dưới.
Đối phó với hai người kia, giao toàn bộ mọi thứ cho anh ta, anh ta không hối hận.
Điều anh ta phải làm chính là tàn sát nơi này thật sạch sẽ.
Trên đỉnh núi đã mai phục từ lâu, đứng bên cạnh anh ta tất cả đều là người của Mãnh Long Điện.
“Long Vương, đã xác nhận xong.”
“Người kia quả thật là sát thần Hồng Thanh Vũ.
Thân thủ của anh ta vô cùng lợi hại.”
“Còn người bên cạnh anh ta là Thiên Đao Vương, Trần Thái Cực.”
Long Vương chỉ cần nghe đến mấy câu này, trong lòng đã vô cùng hưng phấn.
Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn có chút khoa trương.
“Ha ha ha, thật không ngờ, thần y đệ nhất thiên hạ, Thiên Đao Vương Trần Thái Cực lại trở về Ninh Hạ.
Hơn nữa còn là bởi vì một người phụ nữ và một đứa bé.”
“Cậu ta chắc không ngờ tới hôm nay mình lại lâm vào tình cảnh khốn khổ như thế này đâu nhỉ.”
“Ông trời, cuối cùng ông cũng đã mở mắt.
Mãnh Long Điện tôi ở Bắc Giới bị Thiên Đao uy hiếp nhiều năm, cuối cùng ông cũng cho chúng tôi cơ hội để báo thú.”
“Tất cả mọi người của Mãnh Long Điện nghe lệnh, vây quanh toàn bộ ngọn núi này cho tôi.”
“Bằng mọi giá phải giết chết Trần Thái Cực.”
Trên đỉnh núi, tiếng la vang trời.
Người của Mãnh Long Điện không sợ chết.
Từng người bọn họ, người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, thấy chết không lùi.
Dưới chân núi, bên trong điện phủ Ngô Lan Hương thấy Long Vương tự mình ra tay, sâu trong đáy lòng nhẹ nhàng vui mừng khôn xiết.
“Trần Hạo Hiên, bên cạnh anh có sát thần thì đã làm sao.
Sát thần thì cũng có ích lợi gì.”
“Hôm nay, anh không thể bảo vệ được vợ con của mình.”
“Hai người bọn họ cùng với anh đều phải bị tra tấn đến sống không được, chết không xong.”
Trần Hạo Hiêu chỉ lạnh nhạt nở nụ cười, quay đầu nhìn Ngô Lan Hương vô cùng bình tĩnh: “Tôi nói rồi, nhà họ Ngô các người sẽ gặp họa.
Đừng nói là Mãnh Long Điện, đến Thiên Vương cũng không hạ được tôi.”
Ngô Lan Hương bật cười thành tiếng: “Chết đến nơi rồi mà anh còn mạnh miệng như vậy.”
“Trần Hạo Hiên, lúc anh rạch mặt tôi anh nên nghĩ đến mình sẽ có kết cục ngày hôm nay rồi.”
Trần Hạo Hiên