Ngô Giang Thành nghe Thấy Trần Hạo Hiên đưa quà lớn tới, lạnh lùng cười.
"Còn tưởng rằng Trần Hạo Hiên này cứng rắn như thế nào.
Không ngờ cũng chỉ có như vậy mà thôi.”
“Đáng tiếc, nhà họ Ngô chúng ta sẽ không bởi vì cậu ta tặng quà mà buông tha cho cậu ta.”
"Đắc tội với người của nhà họ Ngô, nhất định phải chết."
Ngô Giang Thành vừa nói vừa tiến đến cái hộp.
Đôi mắt của ông ta đột nhiên cứng đờ.
Ông ta nhận thấy ánh mắt của người gửi hộp không đúng lắm.
Anh ta quỳ trên mặt đất, cả người run lên.
Đến gần hơn một chút, Ngô Giang Thành ngửi thấy mùi lạ.
Đó là mùi máu.
"To gan, đưa tới cái gì vậy?" Ngô Giang Thành đột nhiên hỏi.
Người giúp việc trước mặt cả người run rẩy, nói: "Là… là… là..."
Anh ta không dám nói, chỉ biết cúi đầu thấp hơn.
Ngô Giang Thành cầm lấy cái hộp, mở ra.
Một mùi máu nồng nặc tỏa ra xung quanh.
Hai mắt Ngô Giang Thành đờ đẫn, đỏ như máu.
Bên trong hộp chắc chắn là đầu của Ngô Lan Hương.
Tên Thần Hạo Hiên này thật là to gan.
Ngô Giang Thành nhìn thấy đầu của Ngô Lan Hương, phun ra một ngụm máu.
Hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, ngay lập tức mặt trở nên trắng bệch.
Hôm nay là ngày vui của nhà họ Ngô Trần Hạo Hiên lại dám biến hỉ sự của nhà họ Ngô thành tang sự.
Hơn nữa lại còn là đứa con gái duy nhất.
“A… Trần Hạo Hiên, tao sẽ giết mày.”
"Sao lại như vậy? Ngô Lan Hương không phải đi tìm người của Mãnh Long Điện sao?"
“Mãnh Long điện có Long Vương ở đó.”
Ngô Giang Thành có nằm mơ cũng không thể tin được, Ngô Lan Hương bình thường tuy bướng bỉnh, tuy tính tình rất cô chủ nhưng có Mãnh Long Điện ở đó, tại sao Ngô Lan Hương lại có kết cục như thế này?
Người giúp việc trước mặt đều cúi đầu xuống đất.
“Ông chủ, đêm qua Mãnh Long Điện đã bị tàn sát hầu như không còn một ai.”
"Tất cả người của Mãnh Long Điện, không còn một ai sống sót."
Ngô Giang Thành không thể tin được, hỏi: "Làm sao có thể? Người của mãnh Long Điện