“Thiên… Thiên Huyền?”
Hai mắt Lục Thiên Huyền run lên, lần này anh ta đã nghe rõ giọng nói rồi.
Chí tôn Bắc Giới, Vương của Thiên Đao, Trần Thái Cực.
Trong cả Bắc Giới, cũng chỉ có một mình anh ta, dám gọi mình như vậy.
“Trần gia, sao snh lại ở thành phố Ninh Hạ?”
Giọng nói của Lục Thiên Huyền thay đổi.
Trần Hạo Hiên bình tĩnh nói: “Người mà cậu muốn giết Trần Hạo Hiên, là tên ở thành phố Ninh Hạ của tôi.
Đây là bí mật, nếu cậu dám để bất kỳ người nào biết, Hồng Thanh Vũ sẽ không tha cho cậu.”
Lục Thiên Huyền hít mạnh một hơi, Hồng Thanh Vũ cũng ở bên cạnh anh.
Anh ta dám giết sao?
Anh ta không dám.
Ở Bắc Giới, Hồng Thanh Vũ là một cỗ máy lạnh băng, ngoại trừ Trần Thái Cực thì không nghe lời bất kỳ ai cả.
Điều này khiến Lục Thiên Huyền rất khó chịu, Lục Thiên Huyền đã từng tuyên chiến với Hồng Thanh Vũ.
Trong ba chiêu Lục Thiên Huyền đã thua.
Lục Thiên Huyền chưa từng bại, không đánh thắng được một tùy tùng bên cạnh Trần Thái Cực.
Đây là sự tồn tại đáng sợ thế nào chứ.
“Anh, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Lục Thiên Huyền phất cánh tay dài, hét lên một tiếng, tất cả người đang tiến về phía trước đều dừng lại.
“Người bảo cậu đến giết tôi, tên là gì?” Trần Hạo Hiên lại hỏi.
Lục Thiên Huyền không dám giấu diếm: “Diệp Lan Hoa.”
Diệp Lan Hoa.
Quả nhiên là bà ta.
Mới đầu, Trần Hạo Hiên còn cho rằng là người nhà họ Liêu.
Không ngờ, vậy mà lại là người phụ nữ tái hôn với tên khốn nạn kia.
Muốn diệt cỏ tận gốc sao?
Cũng không tự đo xem mình có bản lĩnh như vậy không.
“Tôi biết rồi.” Trần Hạo Hiên bình tĩnh trả lời.
Lục Thiên Huyền có chút sợ hãi nói: “Trần Vương, tôi không biết anh là Trần Hạo Hiên.
Đồ khốn Diệp Lan Hoa này, bây giờ tôi sẽ giết, diệt cỏ tận gốc bà ta.”
Trần Hạo Hiên phất tay.
“Không cần.
Chuyện của tôi, cậu không cần phải lo.”
Lục Thiên Huyền không dám nhiều lời, anh ta đúng là Chiến Thần có địa vị tôn quý.
Nhưng so với người số một dưới tấm bia lớn Bắc Giới, rõ ràng còn kém rất xa.
“Lẽ nào anh là người nhà họ Trần ở tỉnh Tâm Hợp sao?” Về phần tò mò, Lục Thiên Huyền vẫn không nhịn được hỏi.
Trần Hạo Hiên chỉ nhíu mày.
Lục Thiên Huyền lập tức hiểu rõ: “Xin lỗi, anh không muốn nói, tất nhiên tôi cũng không nên hỏi.”
Một lúc sau, Lục Thiên Huyền lại hạ lệnh.
“Để lại một trăm người đi với tôi, bắt toàn bộ người nhà họ Hạ ở mười tám con phố ở phía Đông lại.
Những người còn lại, trở về trước.”
“Nhỡ kỹ không được