Trần Hạo Hiên chưa từng nghe nói về danh hiệu Nhan Viễn Lương và nhà họ Nhan, anh cũng không cần phải nghe.
Từ lúc trở về đến bây giờ, Trần Hạo Hiên chưa bao giờ chủ động yêu cầu bất kỳ một việc gì với Bắc Giới cả.
Trong Bắc Giới, anh là Chí Tôn, là Trần Gia.
Anh có tư cách vận dụng tất cả lực lượng.
Bây giờ con gái mất tích, anh không đợi được một khắc nào nữa.
Hồng Thanh Vũ lập tức gọi tới Bắc Giới.
Ở Bắc Giới, vô số chấn động, dưới tấm bia to ở vị trí trung tâm nhất khẩn cấp triển khai một cuộc họp.
"Sao lại thế này? Ban đêm ban hôm như vậy mà các người còn họp nữa." Bên trong Bắc Giới, Bàng Giác Đài nhíu mày hỏi.
"Ông Bàng, vừa rồi Hồng Thanh Vũ nói Trần Gia đã xảy ra chút chuyện ở thành phố Giang Châu."
Ông Bàng nhíu mày: "Không phải Trần Thái Cực đã trở về thành phố Ninh Hạ rồi sao, sao lại xảy ra chuyện ở thành phố Giang Châu chứ? Chỉ một thành phố Giang Châu nhỏ bé, có thể xảy ra chuyện gì được?"
"Hình như là con gái của Trần Gia đã mất tích rồi, hơn nữa trên người con gái của cậu ấy còn thân mang bệnh tật nữa."
Nghe thấy hai chữ bệnh tật, sắc mặt của ông Bàng càng kỳ quái hơn.
"Trên thế giới này có hàng nghìn loại bệnh, nhưng mỗi một loại bệnh ở đây nhìn thấy ba chữ Trần Thái Cực này đều phải nhượng bộ lui binh.
Nếu thật sự là mắc bệnh rồi, ngược lại tôi lại càng yên tâm."
Trong lòng ông Bàng biết rõ, nhân tài ở cả Bắc Giới đông đúc, nhưng thật sự nói về y thuật dưới Trần Thái Cực, không có bất kỳ một người nào dám nói rằng có thể vượt qua được nửa phần của anh.
Bao nhiêu chiến sĩ ở Bắc Giới đều được Trần Thái Cực hành y cứu giúp nên mới có thể sống tới ngày nay.
"Ông Bàng, không… không phải."
Giọng của người truyền lời run rẩy càng lợi hại hơn.
Anh ta run rẩy không ngừng nói: "Con gái của Trần Thái Cực đã mắc phải rất nhiều loại bệnh, bao gồm cả bệnh bạch cầu, viêm phổi mãn tính, viêm não, và các bệnh khó chữa khác."
"Sao có thể chứ?"
Ông Bàng vô cùng khiếp sợ.
"Nghe nói, loại bệnh này là do có người đã cố ý tiêm vào cho con gái của Trần Thái Cực."
Ầm.
Ông Bàng nghe nói như thế, trong đầu ông ta trực tiếp nổ tung.
Trần Thái Cực ở Bắc Giới, hành y cứu người, trong ngoài Bắc Giới, không ai là không nhìn lên ba thước với anh.
Công lao của anh xa hơn so với chiến vương bình thường, thậm chí còn cao hơn cả chiến thần ở trên tầng đỉnh nữa.
Nhưng con gái của anh lại bị người ta ngược đãi như vậy.
Ông Bàng nghe nói như thế, cả người ông ta