Đám người trên đỉnh Ngoạ Long mở to mắt nhìn, không chỉ có Thiên Đao xuất hiện mà còn có ma nữ Lãnh Vô Tình dẫn theo đội quân.
Ngay cả ở Tây Giới, tên của ma nữ Lãnh Vô Tình vẫn vang tận mây xanh.
Toàn bộ Tây Giới không ai không biết ma nữ Lãnh Vô Tình là người ít nể tình nhất và cũng là người khó làm việc nhất trong Thiên Đao.
Cô ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Trần Thái Cực, ngay cả lệnh của Chủ Quân của Bắc Giới cô ta cũng không nghe.
Bây giờ cô ta đích thân đến Tây Giới chỉ có thể giải thích rõ một vấn đề.
Trần Thái Cực chính là người đã giết sứ giả mà bọn họ phái đến thành phố Giang Châu!
“Ma nữ Lãnh Vô Tình đến, ai dám khiêu chiến.” Trong đỉnh Ngoạ Long ở Tây Giới, một ông già nói.
Mọi người ở đây đều im lặng, cho dù là Chiến Thần, Thiên Vương cũng không dám đối đầu với Lãnh Vô Tình.
“Một người đánh không được thì hai người đánh! Các người đều là những nhóm đàn ông có võ công tuyệt thế, ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không nổi sao? Sau khi để Lãnh Vô Tình đến được đỉnh Ngoạ Long thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng! Hai Thiên Vương, không, cử ba Thiên Vương đi ngăn cản Lãnh Vô Tình!” Ông lão nhìn chằm chằm ba người bọn họ, nói: “Thanh Sơn Thiên Vương, Chấp Kiếm Thiên Vương, Hắc Ám Thiên Vương nghe lệnh.”
Dù cả ba bọn họ không muốn đối mặt với Lãnh Vô Tình, nhưng cấp trên đã ra lệnh thì bọn họ không thể không nghe theo.
Cả ba người quỳ trên mặt đất và nói: “Tôi bằng lòng đi ngăn chặn Lãnh Vô Tình.”
“Nghe nói rằng Lãnh Vô Tình là một người máy vô cảm.
Hôm nay vừa khéo có thể đi xem xét một chút.”
“Cũng được, tôi cũng muốn đi xem xem.”
Cả ba nhận lệnh ngăn chặn Lãnh Vô Tình trên đường đến lãnh thổ phía Bắc của Tây Giới, trong khi cuộc thảo luận ở đỉnh Ngoạ Long vẫn đang tiếp tục.
Nhan Cửu Đỉnh đứng lên, ho khan một tiếng, nói: “Tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi về nghỉ ngơi trước.
Nếu có kết quả cuộc họp, sai người kịp thời báo cáo lại cho tôi là được rồi.
Nếu cần tôi ra tay, Nhan Cửu Đỉnh tôi sẽ không bao giờ làm con rùa rụt cổ.”
Những người có mặt ở đây lần lượt nói: “Ông cụ Nhan đi cẩn thận.”
Nhan Cửu Đỉnh gật đầu và rời khỏi địa điểm, nhanh chóng đến ngọn núi phía sau của đỉnh Ngoạ Long.
Ở đây, vài vị Thiên Vương đã sớm chờ đợi.
Cảm xúc trên khuôn mặt của họ những ngày này đã thay đổi từ kích động đến phấnh khích, lại đến mừng rỡ.
Cho đến bây giờ, lòng của mọi người đều nóng như trong chảo dầu.
“Ông cụ Nhan, chúng ta phải làm sao đây? Chúng tôi