Là con gái của cậu ta? Chuyện này… Làm sao có thể như vậy được?
Trong lòng Nhan Cửu Đỉnh đầu nhiên là bị sốc, sau đó ông ta liền cố gắng bình tĩnh trở lạ.
Máu của cô bé kia quả thật là có thể giải độc hiệu quả một cách lạ kỳ.
Mặc dù có thể giải gần hết chất độc của các lính quân y của địa phương, nhưng tỉ lệ sống sót của họ trên chiến trường rất thấp.
Nếu như dùng máu để tạo nên được thuốc giải độc thì khi sử dụng trên chiến trường sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lúc đầu Nhan Cửu Đỉnh cũng không ngờ máu của một cô bé có thể kỳ diệu đến như vậy.
Bây giờ lời nói của Trần Hạo Hiên đã làm cho ông ta tỉnh ngộ hoàn toàn.
Để thần y Trần Trái Cực đạt được thành tựu như ngày hôm nay, ắt hẳn cậu ta đã thử qua rất nhiều các loại thảo mộc và các loại độc dược.
Ở một mức độ nào đó, con gái của cậu ta có thể thừa hưởng dòng máu của cậu ta một cách rất tự nhiên, trời sinh có thể kháng được dược tính của các loại chất độc.
“Thảo nào, tôi nói thảo nào, thì ra là con gái của cậu.” Trong lòng Nhan Cửu Đỉnh run lên, ông ta cảm thấy có chút sợ hãi, đầu ông ta không ngừng hạ thấp xuống.
Ông ta nói với Trần Hạo Hiên một lần nữa: “Nếu như vậy thì là Tây Giới chúng tôi không đúng.
Nhưng Tây Giới chúng tôi, thậm chí là Nhan Viễn Lương cùng Nhan Tuấn Vũ cũng không biết cô bé này là con của cậu.
Trần Gia, cậu có cách nào để giải tỏa chuyện này không?”
Ánh mắt Nhan Cửu Đỉnh không dám nhìn thẳng vào Trần Gia.
Ông ta chỉ dám nhìn người đàn ông đáng sợ này từ trong khóe mắt, biết con gái mình bị người ta rút máu, bị người ta dùng để thí nghiệm các loại thuốc độc, người đàn ông này liền lập tức đến Tây Giới.
Trần Hạo Hiên hừ nhẹ, nói: “Không có.
Nhan Cửu Đỉnh, thật sự là ông không biết con bé là con gái của tôi à? Tôi sẽ điều tra, ông làm việc cho cẩn thận đi, nếu tôi biết được ông muốn máu của con bé, tôi tuyệt đối không cho ông rời khỏi Ngoại Vực được! Ngoại Vực bây giờ đã có hơn bảy trăm nơi biết chuyện này, là ông cố ý truyền tin tức ra ngoài đúng không?”
Nhan Cửu Đỉnh cắn răng, ánh mắt trong không ngừng run lên.
Ông ta lại một lần nữa đánh giá thấp Trần Hạo Hiên rồi.
Ánh mắt Trần Hạo Hiên như một lưỡi kiếm lợi hại, rõ ràng là muốn nhìn xuyên thấu ông ta.
Cả da đầu Nhan Cửu Đỉnh tê rần rần.
Trần Hạo Hiên lên bước lên phía trước, hét to một tiếng: “Tôi hỏi ông, có phải là ông cố ý truyền tin tức đi không?”
Tiếng hét to của anh vang lên, toàn bộ người trong phòng đều run rẩy.
Nhan Cửu Đỉnh sợ hãi đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chết thì chết! Trần Hạo Hiên, tôi thừa nhận là tôi đã làm chuyện đó.
Chính xác là tôi biết con bé