"Nhưng mà quay về cũng tốt, nếu như ông ấy thực sự đi đến Tây Giới lại gặp phải Trần Hạo Hiên, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Toàn bộ người ở tỉnh Tâm Hợp thở dài một hơi.
Đỉnh Ngoạ Long ở Tây Giới, Nhan Cửu Đỉnh còn đang lo lắng chờ đợi.
Dựa vào thời gian mà ông ta tính toán, thời điểm này người nọ phải đi tới đây rồi mới đúng.
Làm sao mà tới tận giờ này rồi người đó còn chưa thấy xuất hiện?
Nhan Cửu Đỉnh càng chờ đợi thì càng thêm lo lắng, cánh tay bị chặt đứt kia, trên cánh tay vẫn còn đau, từng giọt mồ hôi trên mặt rơi xuống giống như mưa.
Đúng lúc này, một người lấy roi thúc ngựa từ đỉnh Ngoạ Long vọt đến, người đó quỳ gối trước người đỉnh chủ trước mặt.
"Báo báo báo, báo cáo đỉnh chủ, ông Tần đã chuẩn bị quay về."
Một câu vừa kết thúc, Nhan Cửu Đỉnh suýt chút nữa thì qua đời, trên mặt ông ta đều hiện lên vẻ không thể tin được, ông ta bước lên bắt lấy cổ tay áo của người đưa tin: "Bậy bạ, vớ vẩn, cậu đang nói bậy cái gì, làm sao ông Tần có có thể trở về được! Ông ấy là thần bảo vệ của Tây Giới, hôm nay người ta đến tắm máu cả Tây Giới, nhất định ông ấy không bao giờ ngồi im không đến!"
Người đưa tin bị Nhan Cửu Đỉnh túm chặt cổ, anh ta có phần không thể hít thở nổi nên không ngừng vùng vẫy cánh tay, tỏ ý cầu cứu đỉnh chủ trước mặt.
Đôi mắt đỉnh chủ lạnh lùng, nói: "Nhan Cửu Đỉnh, ông đã hoàn toàn thua rồi.
Đừng nói là ông Tần không đến đây, cho dù là ông Tần có đến đây thì tôi cũng sẽ đứng ở phía bên Trần Gia.
Nhân tiện đây tôi cũng nói cho ông biết, bốn vị đỉnh chủ của đỉnh còn lại cũng đều đứng về bên Trần Gia!"
Sắc mặt Nhan Cửu Đỉnh sụp đổ, ông ta thật sự không thể tin được chuyện ông Tần đã quay về.
Phải là người có năng lực như thế nào mới có thể khuyên được ông Tần.
Nhan Cửu Đỉnh đã ở Tây Giới vài thập niên rồi, ông ta cũng ở trên chiến trường rong ruổi vài thập niên, ông hiểu rất rõ thua chính là thua, thắng chính là thắng, thắng làm vua thua làm giặc.
Hiện tại, ông ta chính là kẻ thua cuộc!
Dám chống đối lại Trần Thái Cực, chính là kết quả như vậy.
"Ha ha ha."
Nhan Cửu Đỉnh ngồi bệt mông xuống dưới mặt đất, cả người ông ta như nhũn ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía vị đỉnh chủ kia, ông ta vội lết người dịch qua ôm lấy chân đỉnh chủ, nói: "Đỉnh chủ, đỉnh chủ, cầu xin ngài tha lỗi cho tôi, đỉnh chủ....!Một mạng của tôi, tôi chỉ là đang suy nghĩ cho cả Tây Giới mà thôi."
Đỉnh chủ đạp tay ông ta ra, quay người lại nhìn Trần