Cả người Hạ Cơ Uyển sắp sụp đổ rồi, không phải bởi vì lời nói của Trần Hạo Hiên.
Mà bởi vì khí thế bây giờ của anh.
Chỉ một ánh mắt kia, cô ta giống như đang ở trên chiến trường đẫm máu, một mình đối mặt với muôn nghìn binh mã, sự sợ hãi ấy khiến cả người cô ta không nhịn được mà run rẩy.
Thứ khiến cô ta thẹn quá thành giận chính là.
Cô ta lại bị một tên rác rưởi dọa sợ?
Hạ Cơ Uyển giận đến nỗi giọng nói cũng biến dạng: "Nếu anh thật sự có bản lĩnh như vậy, vậy thì bây giờ giết tôi đi! Giết đi!"
"Chết, như vậy quá lợi cho cô rồi.
"
Nhà họ Hạ bị tiêu diệt, giết cô ta quá dễ dàng.
Như vậy không đủ để dập tắt lửa giận của anh.
Chỉ cần nghĩ đến, năm năm qua, Phương Hy Văn phải chịu đựng đủ loại cực khổ, đau đớn trên người của Hạt Tiêu, cô mỗi ngày đau khổ đi nhặt rác!
Còn có! Cô đau khổ trơ mắt nhìn ông nội mình bị đánh chết ở trước mặt mình!
Những tội ác này!
Hạ Cơ Uyển chết, nhà họ Hạ bị tiêu diệt là có thể giải quyết được hết sao?
"Từng việc! Từng việc! Tôi sẽ chậm rãi! Thanh toán với cô.
"
"Tôi sẽ để cô tận mắt nhìn thấy mộng đẹp của mình, bị phá nát như thế nào!"
"Nhà họ Hạ mà cô dựa vào, bị diệt vong như thế nào!"
"Để cô thừa nhận tất cả mọi tội lỗi, những tội ác mà cô phạm phải trước mặt của mọi người!"
"Tôi sẽ để cô nhận thức được, cái gì còn đáng sợ hơn Địa Ngục!"
"Chết? Cô không xứng.
"
Trần Hạo Hiên lắc đầu một cái, trong mắt toàn là vẻ coi thường cô ta.
Hạ Cơ Uyển bị lời nói và ánh mắt của anh làm cho giật mình, cô ta giống như bị quỷ ám, hét ầm lên: "Người đâu, mau đến phế anh ta cho tôi!"
Mấy chục cao thủ ở nhà họ Hạ, xuất hiện cùng một lúc.
"Đến làm phiền nhà họ Hạ, anh thật sự không muốn sống.
"
Trong chớp mắt, mấy chục người lao về phía Trần Hạo Hiên.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt.
Những người kia lại kêu la thảm thiết.
Trước mặt vua, ngay cả sức lực đánh trả bọn họ cũng không có.
Mấy chục người, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Máu tươi đầy trời, mà Trần Hạo Hiên không dính một giọt nào.
Tất cả mọi người