Phương Bảo Quyên cúp máy, nhịp tim lên xuống không ổn định.
Cô ta không ngờ được rằng Phương Hy Văn lại có ngày dám dính líu đến nhà họ Hạ.
Suốt cả một đêm, Phương Bảo Quyên không ngủ ngon giấc.
Mỗi ngày trôi qua, các vì sao trên bầu trời đều thay đổi, và lòng người cũng vậy.
Sáng hôm sau, Phương Bảo Quyên thức dậy.
Quầng mắt của cô ta càng thêm thâm đen hơn.
Sau khi rời khỏi nhà Phương, Phương Bảo Quyên đi thẳng đến kho hàng của cửa hàng Bách Thảo.
Tiền thuê lô đất của cửa hàng Bách Thảo tương đối đắt nên để tiết kiệm chi phí, Phương Hy Văn đã thuê nhà kho nằm ở vùng ngoại ô thành phố.
Có người trông coi nơi này quanh năm.
Nhưng mà trước đây, Phương Bảo Quyên vẫn luôn là người quản lý cửa hàng Bách Thảo, do đó không ai có thể ngăn cản cô ta tới đây.
Sau khi Phương Bảo Quyên tiến vào bên trong kho hàng, cô ta sải bước thẳng đến trước mặt nhân viên quản lý Lý Thế Tùng, lịch sự chào hỏi.
"Chú Lý, gần đây chú có khỏe không?”
Lý Thế Tùng cười lớn, nói: "Cô chủ, cô đến rồi à?”
Phương Bảo Quyên trông thấy tâm trạng của Lý Thế Tùng dạo này rất tốt, vừa mỉm cười vừa lên tiếng: "Xem ra, chú Lý, chú làm việc dưới trướng Phương Hy Văn khấm khá hơn nhiều so với lúc làm việc cho tôi đấy nhỉ.”
"Nếu đã như vậy thì tôi cũng không nói vòng vo nữa.”
"Hôm nay, tôi đến tìm chú là vì có chút chuyện...”
Sau đó, Phương Bảo Quyên tới gần Lý Thế Tùng, thì thầm nói ra kế hoạch của bản thân.
Mặc dù Lý Thế Tùng biết rằng Phương Bảo Quyên vẫn luôn bất mãn với Phương Hy Văn.
Thế nhưng cũng không ngờ được rằng Phương Bảo Quyên vậy mà lại muốn làm ra loại chuyện này.
"Cô chủ, làm sao có thể thay thế nhân sâm núi thành Thương lục được cơ chứ? Tuy rằng bề ngoài của hai thứ này quả thật khá giống nhau, nhưng Thương lục có độc mà.”
Phương Bảo Quyên nịnh nọt nở nụ cười: "Tôi chính là muốn phải có độc.
Chú Lý, tôi nghe nói con trai của chú chuẩn bị lên học cấp ba rồi, muốn vào mấy trường tốt một chút thì chắc dù có giảm giá thì cũng sẽ phải nộp rất nhiều tiền học phí nữa, đúng không.
Trong tấm thẻ này có chín trăm triệu, sáu trăm triệu có thể để cho con trai của chú đóng tiền học phí, phần ba trăm triệu còn lại thì mua một ít đồ ăn vặt cho thằng bé.”
"Ngoài ra, tôi cũng sẽ giúp chú tìm một người bạn, có thể bán cho chú một căn phòng ở khu gần trường học với giá rẻ.”
"Thương lục trông cực kỳ giống với nhân sâm núi, sau khi nghiền nó thành bột thì gần như rất khó mà phát hiện ra được.
Chú Lý, chú có thể cân nhắc một chút thử xem.”
Ban nãy nghe chuyện được giảm học phí và phòng thuê ở khu gần trường học, Lý Thế Tùng đã dao động rồi.
Đến lúc này thì lập tức động lòng.
Ông ta gật đầu, trả lời: "Thưa cô chủ, cô cứ yên tâm...!Về việc này, cô biết tôi biết, tuyệt đối không có người thứ ba.”
Phương Bảo Quyên hé miệng, nở nụ cười.
"Phương Hy Văn, cái thế giới này trời sinh đã có phân biệt cao thấp giàu nghèo rồi.”
"Muốn hạ độc giết chết người khác, nhân vật tai to mặt lớn trên kia có lẽ sẽ rất hối hận vì đã cứu sống cô đấy.”
Xế chiều ngày hôm đó, Phương Hy Văn đang tính toán khoản thu nhập gần đây của cửa hàng Bách Thảo.
Nhờ có sự hợp tác với bệnh viện Đông y, thu nhập của cửa hàng Bách Thảo rõ ràng đã đạt được một bước nhảy vọt.
“Mẹ ơi, có phải mẹ kiếm được nhiều tiền rồi không?” Hạt Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của Phương Hy Văn, hào hứng hỏi.
Phương Hy Văn duỗi thẳng cái lưng nhức mỏi, thoải mái đáp lời: "Đúng rồi đấy, mấy ngày nữa mẹ rảnh rỗi hơn, mẹ sẽ đưa con đi chơi ở công viên giải trí.”
Vừa nghe thấy thế, Hạt Tiêu vô cùng phấn khích.
Nhưng mà đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng Bách Thảo chợt có một đám người đi tới.
"Xảy, xảy ra tai nạn chết người rồi.”
"Xảy ra chuyện lớn rồi!”
"Phương Hy Văn, cô cũng thật là to gan, vậy mà lại dám rao bán thuốc giả!”
Đối với một hiệu thuốc mà nói thì danh tiếng chính là điều được coi trọng nhất.
Một khi tiếng xấu bị truyền ra, cho dù muốn chứng minh bản thân trong sạch một lần nữa, cũng sẽ rất khó mà tẩy sạch.
Phương Hy Văn vội vàng bước ra ngoài, hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông ở trước cửa vẫn chưa lên tiếng thì người hàng xóm ở bên cạnh đã hoảng hốt nói: "Phương Hy Văn, cháu mau mau chạy trốn đi! Lần này cháu thật sự là chọc phải ông trời rồi.”
Phương Hy Văn cau mày hỏi: "Dì Trương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Dì Trương lau mồ hôi, vội vàng nói: "Hiệp hội y dược thành phố Ninh Hạ muốn cấm tiệt mọi hoạt động kinh doanh của cháu.”
"Thuốc cháu bán ra có độc, giết chết người khác rồi!”
"Hơn nữa còn là ông La nổi tiếng ở thành phố Ninh Hạ!”
Sắc mặt của Phương Hy Văn như gặp phải chấn động lớn, tái nhợt yếu ớt thốt lên: "Ông La? Ý của dì là...!La Trọng Nguyên?”
Trong khoảnh khắc đó, bầu trời trên đầu Phương Hy Văn như thể đã sụp đổ.
Trong giới y học thành phố Ninh Hạ, ông La có địa vị rất cao.
Còn cao hơn rất nhiều so với mấy vị trưởng khoa và viện trưởng Đông y, thậm chí cao hơn cả hiệp hội y dược.
Trong vòng những năm trở lại đây, ông La đi ngao du bên ngoài vùng núi, hầu như rất hiếm khi xuất hiện.
Phương Hy Văn