Câu nói kia, giọng điệu kia.
Khiến cho toàn bộ hội trường của trận đấu y thuật ầm ĩ hẳn lên.
Một luồng hơi nóng dâng lên.
Mọi người nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên, tay cũng run rẩy.
Điên rồi sao?
Ngay cả Lý Trạch Dương cũng đập bàn đứng dậy trước tiên, quát lớn: “Nhóc con, cậu thật là ngông cuồng! Dù gì chúng tôi cũng là người lão làng trong giới y học thành phố Ninh Hạ, cậu dám bảo chúng tôi là tiểu tốt? Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không hiểu sao?
Khổng Minh Triết cũng quát theo: “Đúng, sự tôn trọng tối thiểu cũng không có.
Không hề có y đức!”
Trần Hạo Hiên không hề quan tâm.
Anh vẫn nhả khói thuốc, nói: “Xin lỗi, nền y học trong nước trăm ngàn năm, chưa bao giờ lấy tuổi tác bàn trên dưới, mà là lấy y thuật.”
“Nếu bàn về tuổi tác, tôi có thể miễn cưỡng gọi ông một tiếng ông già.
Nếu bàn về y thuật, các ông đều phải gọi tôi một tiếng tổ tông!”
Toàn bộ hiện trường im phăng phắc.
Mọi người nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Thật ngông cuồng.
Người này hoàn toàn không nể mặt bất kỳ ai.
“Mau gọi toàn bộ các bác sĩ khác của tập đoàn Vạn Nam tới đây, có bao nhiêu đến bấy nhiêu, nếu hôm nay có một người thắng Trần Hạo Hiên tôi, tôi sẽ nhận thua.” Trần Hạo Hiên lại ngẩng đầu, nhìn tầng cao nhất của tập đoàn Vạn Nam, nói.
Anh biết, người phụ nữ Hạ Cơ Uyển này, chắc chắn đang ở đâu đó dõi theo.
Lý Trạch Dương không quyết định được.
Dù sao, bây giờ Trần Hạo Hiên cũng đang tự rước lấy nhục.
Ông ta lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Cơ Uyển.
“Tổng giám đốc Hạ, người này quá ngông cuồng.
Cô thấy chúng ta có cần phải gọi người tới không?”
Hạ Cơ Uyển trong điện thoại cười lạnh một tiếng: “Nếu anh ta muốn tự rước lấy nhục, vậy thì thành toàn cho anh ta đi, cũng để cho những người khác của thành phố Ninh Hạ mở mang một chút về đội ngũ bác sĩ của tập đoàn Vạn Nam hiện nay lợi hại bao nhiêu.”
“Trần Hạo Hiên, chẳng lẽ anh cho rằng, tập đoàn Vạn Nam bây giờ vẫn là tập đoàn Vạn Nam của năm năm trước sao? Ha ha, nực cười!!”
Hạ Cơ Uyển ra lệnh một tiếng, tập đoàn Vạn Nam điều động tất cả các bác sĩ xuống lầu.
Ước chừng gần trăm người.
Ánh mắt của Trần Hạo Hiên vẫn vô cảm như trước.
“Chỉ có vài người này? Nói đi, thi đấu thế nào?”
Lý Trạch Dương của tập đoàn Vạn Nam đứng ra, mang theo cơn tức giận, nhìn Trần Hạo Hiên chằm chằm, nói: “Trong khoa bệnh nan y của bệnh viện Đông y thành phố Ninh Hạ, có một nhóm bệnh nhân mắc bệnh khó chữa.
Những người bị bệnh này đều là người chữa trị nhiều năm không có kết quả.”
“Để cho công bằng, chúng ta chọn ngẫu nhiên