Bệnh viện Nhân dân số một thành phố Nam Xuyên.“Vợ à, bố thế nào rồi?” Đúng lúc này, một người đàn ông nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng cấp cứu.Người đàn ông ước chừng cũng đã năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ âu phục. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng do được chăm sóc kĩ lưỡng nên làn da vẫn trắng ngần, đôi mắt vô cùng có thần, nhìn qua người đàn ông ấy như chỉ mới ngoài bốn mươi.Trên thực tế, nếu ở đây có người yêu thích sân khấu tuồng thì chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông này. Ông chính là danh ca hát tuồng nổi tiếng nhất cả đất nước Trung Hoa này - ông Hồ Khải Minh.“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng!” Người phụ nữ trung niên đi cùng với bác sĩ lúc trước nói với người đàn ông.“Không nguy hiểm đến tính mạng? Vậy thật tốt quá!” Người đàn ông thở phào gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Lúc trước em còn bảo anh rằng bố mình sắp chết, dọa anh sợ chết khiếp!”“Đó là sự thật!” Người phụ nữ trung niên nói: “Nếu không phải gặp được một cậu bác sĩ thiên tài, bố mình thật sự có thể chết rồi đó. Vừa rồi bác sĩ có nói nếu không phải trên người bố được cắm mấy cây ngân châm, thì đám bác sĩ cũng không bố bị thương nghiêm trọng như thế còn chống đỡ được tới lúc đến bệnh viện! Nói không chừng chỉ trong vòng không đầy mười lăm phút đã tử vong rồi!”“Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?” Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.“Đó là vì động mạch chủ ở cổ của bố bị vỡ, là cậu bác sĩ thiên tài kia dùng ngân châm châm vào huyệt vị ở gần đấy mới có thể cảm máu động chủ cho ông ấy, nếu không máu sẽ không ngừng chảy ra, đến lúc ấy bố sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều. Hơn nữa, ở ngực của bố có một cái xương sườn đâm xuyên qua lá phổi, mà cậu bác sĩ thiên tài kia ở ngay tại đấy dùng tay lấy cái xương sườn ấy ra, hơn nữa còn dùng ngân châm bảo vệ chức năng phổi cho ông ấy!” Người phụ nữ trung niên nói với Hồ Khải Minh.Sau khi đến bệnh viện, người phụ nữ cuối cùng cũng biết hành động của Giang Tiểu Bắc có tác dụng to lớn như thế nào, có ý nghĩa như thế nào với sống chết của bố mình!Nếu không cầm được máu ở động mạch chủ, nếu không lấy xương sườn ra được, và nếu không thể bảo vệ được phổi thì chỉ sợ bố bà ta không chịu nối mà chết trước khi xe cấp cứu đến.Nhất là khi bà ta nhớ lại mình lúc trước đã trách oan Giang Tiểu Bắc, trong lòng bà ta ngập tràn sự áy náy!“Đây thật sự là nhờ ơn cậu bác sĩ thiên tài ấy!” Hồ Khải Minh gật đầu nói: “Em có lưu lại số điện thoại của cậu bác sĩ thiên tài đó không? Chúng ta nhất định phải đến nhà nói lời cảm ơn với cậu ấy, chàng trai ấy chính là ân nhân cứu mạng của bố mình!”“Lúc ấy tình hình khấn cấp quá, em quên mất xin số!” Người phụ nữ cúi đầu nói: “Chồng à, chúng ta nhất định phải cảm ơn cậu bác sĩ thiên tài này thật chu đáo. Còn nữa, lúc mới nãy gặp mặt em còn trách nhầm cậu ấy, em cho là cậu ấy muốn hại bố. Nên là, em còn chửi mắng cậu ấy, bây giờ em thật sự hối hận muốn chết.”“Em… sao em có thể như vậy!” Hồ Khải Minh nhìn vợ mình nói.“Đó không phải là do cái thằng Hải Cường kia sao. Nó làm cảnh sát nhiều năm như vậy, còn bắt rất nhiều tội phạm, không phải là do em lo lắng những tên bị bắt kia ghi hận trong lòng rồi ra tay hãm hại bố mình à?” Người phụ nữ nói. Bà ta có một người em trai làm cảnh sát, là Phó Cục trưởng Cục Công An thành phố Nam Xuyên, đã làm cảnh sát được hơn hai mươi năm, từng bắt giữ qua rất nhiều tội phạm.Mặc dù nói em trai bà ta là hình mẫu trong đội công an an ninh của thành phố Nam Xuyên, nhưng đấy là những tên tội phạm đã bị bắt giữ, khó có thể đảm bảo trong lòng bọn họ có ôm hận để đến lúc ra tù trả