Giang Lâm nghe được tiếng mắng chửi trong lúc mơ màng, mà lại là giọng nói của một người phụ nữ, lại cảm thấy người kia càng mắng càng hăng.
“Giang Lâm, đồ vô dụng, ai đời có kẻ vô dụng đến đáng sợ vậy chứ?”
“Thật xui xẻo cho con gái tôi lấy phải thể loại ngu ngốc như này mà.”
“Cả ngày chỉ biết phục vụ làm những chuyện dơ bẩn, hốt phân nước tiểu của người ta.
Sao con gái tôi lại có tên chồng thế này chứ.”
Giang Lâm nằm mơ màng trên giường, nghe một người đàn bà đứng tuổi mắng nhiếc thì vô cùng khó hiểu, anh tự dưng bật dậy, ánh mắt nhìn xung quanh, còn chưa hiểu tại sao mình lại ở phòng bệnh.
“Hừ, còn tưởng lần này mày ở chết đi con gái ta nhẹ nợ.”
Anh còn nhớ bản thân lúc đó còn đang cứu người trong biển lửa, cả người bị lửa vây lấy, làm cách nào có thể sống được?
Quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên đang hoảng hốt, mà người này vô cùng xa lạ, không có quen biết gì với anh cả.
Diệp Hạ kinh hoảng đứng lên, bà ta nhớ là bác sĩ chẩn bệnh đã nói con rể ăn trúng gì đó, khó mà sống được, sao giờ lại có thể ngồi dậy được chứ?
“Hừ tên bất tài vô dụng kia, chết thì chết đi, một phế vật hèn nhát như mày sao lại còn sống chứ?”
Diệp Hạ lấy lại tinh thần, lập tức chỉ vào mặt Giang Lâm mà quát.
Giang Lâm nghi ngờ, cũng chưa hiểu có chuyện gì, nhưng khi anh vừa mở miệng, thì một mỹ nhân mặc một thân váy kaki đi đến, vòng eo mảnh khảnh, đùi thon đẹp, ngũ quan tinh xảo.
Anh không khống chế được bản thân làm tim đập liên hồi.
“Cô Hứa?” Giang Lâm bất giác gọi mỹ nhân kia.
Người vào kia chính là Hứa Vân, chính là bác sĩ khoa ngoại, cũng người hướng dẫn cho các thực tập sinh ở bệnh viện.
Điều kiện gia đình của cô khá tốt, nếu không nói là quá tốt, cha mẹ là chủ quản tập đoàn Vĩnh Thụy.
Tuy có gia thế ưu việt, nhưng Hứa Vân vẫn chọn con đường làm bác sĩ ngoại khoa vô cùng vất vả, hơn nữa bằng năng lực xuất sắc, cô đã trở thành chủ nhiệm khoa ngoại.
“Cậu gọi con gái tôi là gì cơ?”
Diệp Hạ nghe thấy kiểu xưng hô bất thường này thì lập tức nổi giận.
“Hừ, chỉ là một phế vật ngu ngốc, tự sát cũng thôi đi, vậy mà tới từ vợ cũng không gọi được.
Cậu chết cũng đáng, nên chết quách cho xong đi.”
Giang Lâm nghe vậy thì ngốc tại chỗ.
Tự sát? Vợ?
Đây là tình huống gì chứ?
“Mẹ, đừng tức giận với anh ấy.”
Hứa Vân vội kéo Diệp Hạ đang tức giận đi ra ngoài.
“Tên vô dụng kia thì có gì tốt? Con còn bảo vệ nó, nó muốn chết cứ cho nó chết, xem như nó chết là làm chuyện tốt cho con đi.
Thoát được kẻ phế vật.”
Diệp Hạ dù bị kéo ra ngoài vẫn mắng to Giang Lâm vài câu.
Mà Hứa Vân vừa khuyên Diệp Hạ đi xong, thì cô lại vào phòng bệnh, trên mặt lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ nhìn Giang Lâm.
“Anh… không sao chứ?” Hứa Vân nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi…”
Giang Lâm vừa muốn nói gì đó thì bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cửa kính, Giang Lâm ngay lập tức sợ ngây người, bộ dáng của anh sao lại thay đổi vậy chứ?
Mà người này anh biết, cũng cùng bệnh viện với anh, vì người kia trùng tên trùng họ, là hộ lý ở đây, cũng gọi là Giang Lâm
“Sao thế được?”
“Không thể nào? Không thể…”
Giang Lâm khó tin nhìn bản thân trong cửa kính phản chiếu.
Chợt, một cơn đau đầu ập đến, một âm thanh truyền đến trong não anh.
“Bổn tôn vốn là Kiếm Tiên Y Thánh, bị phản đồ ám hại, một tia thần thức này may mắn còn sót lại, nhưng thân thể đã hủy hoại.
Nay truyền thừa cho ngươi, cũng may là ngươi có thể mượn thể trọng sinh, ta đây chỉ có một ước nguyện… chính là muốn ngươi báo thù giúp ta….”
Giang Lâm cảm giác khó hiểu, trong hư không như có một sự truyền thừa nào đó, mà trí tuệ của anh ngày càng rõ ràng hơn, trong đầu nổ ra một lượng tin tức khổng lồ.
Hàng loạt kinh nghiệm y thuật, châm pháp huyền diệu, pháp tu chân đều hiện ra, không chỉ hiện ra mà còn là am hiểu tới mức như đó là máu thịt của bản thân.
Lúc trước Giang Lâm là bác sĩ thực tập ở bệnh viện này, đi theo Hứa Vân thực tập, mà thân thể hiện tại của anh lại là của hộ lý thực tập Giang Lâm.
Mà Giang Lâm đúng là con rể của nhà Hứa Vân, chính