Hứa Vân nói xong làm cho Tôn Hàn Thiên cùng đám người kia bất ngờ, bọn họ cho rằng Giang Lâm chỉ là kẻ ở rể, Hứa Vân sẽ không để tâm tới, vậy mà cô vì Giang Lâm lại có thể trở mặt như vậy.
“Hứa Vân, sao em lại tức giận như vậy chứ? Anh thấy mọi người nói đúng, kia chỉ là kẻ bất lực, nói về gia thế hay thân thế, dù là khía cạnh nào, có gì hơn anh chứ?”
Tôn Hàn Thiên đứng trước mặt Hứa Vân mà nói.
“Bữa cơm này, anh vì em có thể bỏ ra cả trăm triệu, cậu ta làm được sao?”
“Anh ấy không thể!”
Hứa Vân cười lạnh.
“Nhưng chỉ vì anh ấy là chồng tôi, là đủ!”
“Nếu bữa cơm này không thể ăn được thì chúng tôi đi.”
Hứa Vân đứng dậy rồi nói.
Giang Lâm đứng một bên nghe Hứa Vân nói trong lòng vô cùng cảm động, anh không ngờ người vợ trên trời rơi xuống của anh lại có thể đứng ra bảo vệ anh.
Mà đám người Vũ Linh nghe thấy Hứa Vân nói sẽ rời đi thì vội lên ngăn lại.
“Vân Vân à, cậu xem đi, chúng tớ chỉ nói đùa chút, sao có thể làm gì chồng cậu.
Chỉ đùa thôi, chuyện kia cứ kêu phục vụ là được, sao có thể để chồng cậu làm chứ.”
Vũ Linh nhanh trí nói.
“Đúng đúng.
Thôi vậy đi, chúng ta ăn chút, sau đó đi hát hò, trên tầng cao cũng có phòng, nghe nói vô cùng xa hoa.”
Một giọng nữ cũng hùa theo.
Thấy Hứa Vân chịu ở lại, trong lòng Vũ Linh thở ra nhẹ nhõm, chỉ là trong lòng tràn ngập sự khinh thường Hứa Vân.
Đầu óc Hứa Vân có lẽ hỏng rồi, điều kiện gia đình khá như thế lại thích một phế vật ăn bám.
Giang Lâm cũng không thấy có gì, anh uống rượu khá tốt, cứ như thế vẫn có thể uống tiếp.
Tôn Hàn Thiên nhìn Giang Lâm có thể uống, trong lòng có chút không cam tâm, tên này có thể uống lại giả vờ không uống được, đây là chơi mình rồi.
“Phục vụ, hóa đơn.”
Tôn Hàn Thiên nhìn qua mọi người ăn uống cũng xong rồi, trực tiếp kêu to, một lúc sau người phục vụ cũng đi tới, Tôn Hàn Thiên đưa một thẻ ra, vẻ mặt khinh thường nhìn Giang Lâm đang uống rượu, trong lòng nghĩ tên này có lẽ là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
“Quẹt thẻ đi!”
Người phục vụ nhận thể, quét xong thì nói nhỏ với Tôn Hàn Thiên.
“Vị này, thẻ của ngài không đủ…”
Ban đầu Tôn Hàn Thiên còn đắc ý, sắc mặt thay đổi ngay, sao lại không đủ?
Trước mặt mọi người, hắn là kẻ có tiền nhất, mà bản thân đã cầm theo một thẻ ba trăm triệu, còn là thẻ tín dụng, sao lại không đủ?
Tôn Hàn Thiên nhíu mày nói.
“Sao có thể chứ? Đưa tôi xem.”
Nhận hóa đơn từ người phục vụ, Tôn Hàn Thiên sợ tới mức muốn ngất đi, bọn họ uống rượu lại là loại đắt đỏ nhất.
Mỗi bình mất gần một trăm triệu, mặt khác bọn họ đã uống hơn năm bình, còn có đồ ăn kia nữa…
Khó trách phục vụ đã nhắc nhở hắn trước khi gọi món, nói đồ ăn cùng rượu là loại đắt đỏ, hắn lại nghĩ ở thành phố Hoa Dương này thì có gì quý như thế, kết quả là mấy năm không ở đây mọi thứ phát triển quá chóng mặt.
Hiện tại thì hay rồi, hắn xấu hổ trước mặt mọi người.
Thật ra vì Tôn Hàn Thiên là kẻ không năng lực gì, nhà của hắn cho hắn cũng không nhiều tiền, cho nên hắn chỉ có thể dùng tiền trong thẻ, kết quả hiện tại thẻ rỗng, còn dư cái vài trăm triệu…
Làm sao đây…
Điều mà làm Tôn Hàn Thiên tức giận là người để hắn mời rượu chính là Giang Lâm kia, người uống cũng là anh ấy.
Nhìn biểu hiện của anh vẫn rất hưởng thụ, hắn càng thêm tức giận.
“Tôn thiếu, sao vậy?”
Vũ Linh tò mò hỏi.
Tôn Hàn Thiên hơi xấu hổ nhìn thoáng qua Hứa Vân, căn bản muốn cô nhìn hắn bằng ánh mắt khác, nhưng hiện tại thì…
“Mọi người có tiền không? Có thể cho tôi mượn một chút.”
Tôn Hàn Thiên đỏ mặt nói.
Vũ Linh nghe vậy thì sửng sốt.
“Tôn thiếu, không phải anh nói mời khách? Tôi vì vậy cũng không mang tiền theo.”
“Chính vì Tôn thiếu nói mời khách, sao lại để chúng tôi ra tiền chứ?”
Một giọng nữ oán trách.
Các cô đều là nghĩ tới ăn thôi, lại là nơi đắt đỏ nhất nhì thành phố, sao họ có đủ tiền chứ.
Tuy Tôn Hàn Thiên xấu hổ, nhưng hiện tại không ai trả tiền thêm cho hắn, nên hắn tức mà quát.
“Nói gì vậy? Không tiền mặt còn điện thoại, không được sao?”
Cả mấy người này tuy không ai dám đắc tội với Tôn Hàn Thiên những cũng không muốn ra tiền, có người nói thẻ không có tiền, có người thì nói điện thoại hết pin.
Mà người phục vụ bên cạnh càng tò mò nhìn Tôn Hàn Thiên, làm cho hắn thêm xấu hổ không có chỗ chui.
Tôn Hàn Thiên chưa bao giờ gặp cảnh quẫn bách này, hắn thật sự không còn cách, sẵn giọng nói với Giang Lâm.
“Giang Lâm, hóa