Giang Lâm nhíu mày, cũng nhìn ra có vấn đề.
“Từ khi nào anh là bạn trai em vậy?”
Nhìn hai người kia đã đi, Giang Lâm mới hỏi Giang Nguyệt.
“Thật phiền, em chỉ là không muốn phiền thôi.”
Giang Nguyệt cười tươi, vui vẻ khi thấy Giang Lâm, cũng không quan tâm haio người kia nữa.
“Đi thôi!”
“Xe của anh sao?”
‘Đúng vậy!”
Giang Nguyệt không hiểu về xe, nhưng nhìn chiếc xe này quá sang trọng cô cũng đoán được nó có giá trị rất lớn.
“Thật đẹp!”
Suy cho cùng Giang Nguyệt cũng là cô gái mới lớn, nói không động lòng với tiền bạc xe sang là không đúng.
Chỉ là cô biết những phú nhị đại kia cũng chỉ là đùa giỡn với người như cô, cho nên cô cũng không muốn dính bùn.
“Em thích không? Mua cho em một chiếc cũng không tệ.”
Giang Lâm cười xoa đầu em gái mình, cảm giác muốn em gái vui vẻ là chính.
“Thôi, em chỉ nhìn thấy thích thôi.
Em không biết lái xe, cũng không thể nhận đồ xa xỉ như vậy.”
“Được rồi, đi thôi.”
Giang Lâm nhìn Giang Nguyệt, cười sủng nịch với em gái.
Vì cơ bản anh cũng muốn em gái vui vẻ một chút mà thôi, hiện tại thứ anh không thiếu là tiền, anh có đủ khả năng lo cho gia đình cùng em gái.
Thật sự Giang Lâm rất muốn được lo lắng cho gia đình, nhưng anh cũng nhớ rõ chuyện lúc đó khi nhận truyền thừa, người kia có nhắc tới chuyện trả thù gì đó.
Nhưng anh vẫn rất mơ hồ, ngoài sức mạnh đang ngày một tràn khắp người, linh khí kia, còn có ý thuật, thì những thứ khác vẫn còn mơ hồ.
Cả hai lên xe phóng tới tiệm thuốc trung y mà trước đó Giang Lâm luôn tới mua thuốc cho cha mẹ.
“Theo đơn này hốt mười phần thuốc.”
Giang Lâm đưa ra đơn thuốc của mình, nói với nhân viên đứng quầy.
Nhân viên cầm đơn nhanh chóng đi bóc thuốc.
Đây là tiệm khám chữa và bán thuốc trung y có tiếng ở đây, người ra vào khá đông nên phải đứng chờ khá lâu.
“Sao anh lại biết bệnh tình của cha mẹ? Còn biết cần dùng thuốc gì?”
Giang Nguyệt khá ngạc nhiên, cả việc cha mẹ cần thuốc gì Giang Lâm cũng biết rõ.
Này quá nhiệt tình không?
“Thật ra…”
“Anh lại định nói là anh trai em nói anh biết?”
Giang Lâm nghe vậy thì cười hì hì.
“Em thật thông minh!”
“Còn có lý do khác sao?”
Giang Nguyệt hỏi gì thì anh cũng chỉ nói lý do là anh trai nói cho anh biết, mà cô cũng không biết có thật không nữa.
Cơ bản anh trai cô cũng chưa từng nhắc.
Mà thôi đi!
Dù sao hiện tại Giang Lâm chính là anh trai của cô, so đo gì nhiều chứ?
Lúc cả hai đang đứng chờ lấy thuốc, một ông lão bộ dạng lôi thôi chạy vào, còn vác theo một giỏ đầy cỏ lá các loại.
“Ông chủ, ông chủ… Tôi vừa hái được ít thảo dược, ông xem thu được bao nhiêu thu giúp tôi.”
Ông lão kia dáng vẻ nhếch nhác, nhìn không khác gì một lão ăn xin, ánh mắt kỳ vọng nhìn vào người đứng quầy.
Bọn họ dường như đã quen thuộc với ông lão này, có gì mà xa lạ nữa chứ, ông lão cứ vài hôm lại chạy tới đòi bán dược.
Nhưng chỉ toàn cỏ dại, đến cả dược liệu cũng không phân biệt thì có thể lấy được gì hữu dụng chứ?
“Ông chủ, lần này khác, ông xem xem.
Nhìn một chút thôi… một chút thôi.”
Ông lão này vô cùng thành khẩn, lại có chút đáng thương, ông đang cần