Giang Lâm nhìn đồng hồ cũng đã trễ, đúng là dây dưa với đám người này thật tốn thời gian.
Đưa Giang Nguyệt đến nhà, anh nhìn qua căn nhà thân quen cảm giác vô cùng nhung nhớ.
“Em vào đi!”
“Anh về cẩn thận, lần sau nhớ dẫn chị dâu giới thiệu e, nhé.”
Giang Nguyệt tinh nghịch nháy mắt.
“Chị dâu? Sao em biết…”
Giang Lâm nhìn em gái tinh nghịch cảm thấy mềm mại hơn trong lòng, con bé vẫn ngây thơ đáng yêu như thế.
“Lúc này em nghe trong điện thoại giọng chị dâu… Hay anh ngại gì? Sợ chị hiểu lầm?”
Giọng nói của cô có chút tò mò, lại có chút ái ngại, dù cô coi Giang Lâm là anh trai nhưng mà với người khác thì cả hai vẫn là xa lạ.
Giang Nguyệt lo sợ bị hiểu nhầm.
“Không phải! Lần sau sẽ giới thiệu với em.
Yên tâm.”
Giang Lâm đáp lời, vẻ mặt khẳng định.
“Hứa rồi nhé.”
“Em vào nhà đi.”
Nói xong Giang Lâm gật gật đầu, tỏ ý muốn cô yên tâm vào nhà.
Nhìn thấy Giang Nguyệt vào nhà, anh mới yên tâm rời đi.
Mà khi Giang Nguyệt vừa vào nhà đã thấy cha mẹ vẻ mặt nghiêm trọng ngồi chờ.
“Tiểu Nguyệt! Con có bạn trai? Lại là người có tiền?”
Từ Hạ cảm thấy con gái dạo này đã lớn rồi, nhưng nhìn chiếc xe sang kia bà vẫn lo lắng, sợ con gái bị người ta chơi qua đường.
“Con nói cha nghe, chuyện này là sao? Cha mẹ không cấm con có bạn trai, nhưng người có tiền sợ là…”
Giang Minh Viễn nhíu mày nhìn con gái.
Chuyện con gái lớn sẽ quen biết yêu đương là chuyện hiển nhiên, nhưng ông rõ nhất hoàn cảnh gia đình.
Con gái lớn thì tất nhiên sẽ như thế, chỉ là…
“Cha mẹ, không phải.
Con làm gì có bạn trai.”
Giang Nguyệt hơi ngẩng người, vẫn không hiểu sao cha mẹ lại nói như vậy.
“Con đừng giấu chúng ta.”
Mẹ Giang Nguyệt lại tiếp tục nói, sợ con gái vì ngại mà giấu giếm.
“Chúng ta cũng thấy rõ rồi.
Chiếc xe kia, quá mức sang trọng… Lại còn đưa con về tận nhà.”
“Có gì con cứ nói rõ…”
Cha mẹ Giang Nguyệt muốn thuyết phục con nói thật.
“Cha mẹ, hai người nhầm rồi.
Kia là Giang Lâm, anh ấy xem con là em gái, cũng là bạn của anh trai mà.”
“Chính là người hôm trước giúp con đấy ạ.”
Lúc này Giang Nguyệt cũng có cơ hội giải thích, thì ra là hiểu nhầm mà thôi.
“Giang Lâm? Là cậu thanh niên đã cứu chúng ta lúc trước?”
Giang Minh Viễn hơi giãn chân mày rồi nói.
“Thì ra là cậu ta! Cậu ấy là người có tiền như vậy sao.”
Cả hai người già đều cảm thán.
“Nhưng người ta giàu có như vậy, thì…”
‘Chúng ta có gì để họ lợi dụng chứ?”
Từ Hạ nhanh chóng phản biết, cũng biết được suy nghĩ của chồng mình.
“Nhưng mà cũng nên…”
Ông lại tiếp tục muốn nói là nên giữ khoảng cách, chỉ là người ta tốt với mình, làm gì có lý do để giữ khoảng cách chứ.
Cái này cũng không đúng lắm.
“Vẫn là cứ xem sao…”
Ông thở dài.
Giang Nguyệt vui vẻ cầm thuốc Giang Lâm mua đặt lên bàn.
“Anh ấy cũng đã mua thuốc cho cha, anh ấy cũng làm trong ngành y cho nên biết nhiều về thuốc.”
Vừa nói cô vừa lấy thuốc cất đi, cẩn thận phân thuốc chuẩn bị nấu cho cha uống.
Cha mẹ Giang Nguyệt nhìn nhau, nghĩ tới con trai của mình cũng là bác sĩ, trong lòng có chút xót xa, lại có chút ấm áp.
Lúc này Giang Lâm đã về tới nhà, trong nhà Hứa Vân vừa ăn cơm xong, cha mẹ Hứa Vân