Giả Anh Kiệt chợt lôi kéo tay Lâm Đường Thy, ánh mắt cứ như thâm tình mà bày tỏ.
“Đường Thy, em đừng gần gũi hắn ta.
Anh mới là người có thể bảo vệ em… Chỉ cần em muốn anh cho hết.”
Lâm Đường Thy nghe xong chỉ nổi da gà, ban đầu cô vào đây thử việc quả thực Giả Anh Kiệt rất nhiệt tình với cô.
Nhưng dù cô ta có đơn thuần đến đâu cũng nhận ra rõ ý tốt của hắn không phải là sự nhiệt tình vô điều kiện.
Hiện tại cô cảm thấy càng phản cảm với hành động của Giả Anh Kiệt, cố ý né tránh.
“A…”
Ngay lúc Lâm Đường Thy đang muốn tránh khỏi Giả Anh Kiệt, thì hắn ta chợt kêu lên.
“Lão già, ông hay lắm, dám ở đây tán tỉnh gái.”
Tần Hoa từ đầu đi đến thấy một màn này thì lao tới kéo tai Giả Anh Kiệt, miệng lớn tiếng quát.
“Đau… đau.
Có gì từ từ nói, đây là chỗ đông người.”
“Ông còn biết đây là chỗ đông người sao? Tán tỉnh gái sao không nhìn xem đây là chỗ đông người.”
Tần Hoa càng không cho hắn ta chút mặt mũi nào, trực tiếp kéo tai hắn lôi đi.
Mà Lâm Đường Thy xem như được thoát một kiếp.
Phù…
Cô thở ra một hơi.
Giang Lâm nhìn theo cảm thấy Giả Anh Kiệt phen này xong rồi.
“Bác sĩ Giang, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Lấy lại tinh thần cô quay sang Giang Lâm rồi nói.
Sau đó cả hai đều đi làm công việc của mình.
Tới chiều, khi công việc cũng xong, Giang Lâm tới nhà xe chuẩn bị lấy xe thì điện thoại reo lên.
“Anh Giang, là tôi Lâm Đường Thy.”
Giang Lâm nghe giọng điệu của cô có vẻ gấp gáp.
“Có chuyện gì sao?”
Anh chỉ trả lời bình thường, giọng hơi trầm.
“Cũng không… anh có thể tới chỗ tôi không? Ống nước nhà tôi có vấn đề, tôi không biết nhờ ai.”
“Tôi thực sự cũng không quen ai cả…”
Lâm Đường Thy khổ sở nói.
Giang Lâm hơi ngập ngừng, cũng đồng ý.
“Gửi địa chỉ tôi sẽ qua.”
Sau khi nhận được sự xác nhận của Giang Lâm.
Lâm Đường Thy rất vui mừng, vì cô tan ca từ sớm, cho nên cũng đã chuẩn bị một chút.
Quả thực đường ống nhà cô có vấn đề, chỉ là cô ta cố tình muốn Giang Lâm đến, thực hiện bước đầu trong việc để anh làm bạn trai mình.
‘Cộc cộc.’
Rất nhanh có tiếng gõ của, Lâm Đường Thy mặc một chiếc áo cổ rộng, quần đùi ôm mông.
Nhìn qua chỉ là đồ mặc nhà bình thường, nhưng vì dáng người cô khá đẹp, cho nên chiếc cổ hở chỉ cần cúi sâu cũng sẽ xem như thấy được kha khá.
“Anh đến nhanh vậy.”
Lâm Đường Thy vui vẻ mở cửa mời Giang Lâm vào.
“Ở đây cũng gần bệnh viện.”
Anh cũng đáp.
“Ống nước chỗ nào? Tôi giúp cô sửa.”
“Vâng, cảm ơn anh Giang.
Chỗ này…”
Nói xong Lâm Đường Thy dẫn Giang Lâm vào bếp, ngay bồn rửa chén ống nước bị rỉ, nước từ đó cứ thế rỉ ra ngoài.
“Được rồi, tôi sẽ thử xem.”
Vì đường ống khá nhỏ nên anh phải mất khá nhiều thời gian để chỉnh lại cho khớp, mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Đường Thy chu đáo chuẩn bị nước, cúi người chỗ anh hỏi xem anh cần thêm gì cô sẽ lấy giúp.
Vừa lúc này cổ áo cô hở ra một khoảng, từ góc độ của Giang Lâm có thể nói là thấy hết những gì cần thấy.
Bé xinh no đủ, như mời gọi người khác sờ thử.
Giang Lâm lộp bộp, trong lòng có chút nhảy bộp bộp.
Anh nhanh chóng nuốt ực rồi quay lại chú tâm sửa ống nước, không muốn quá tập trung vào chiếc cổ áo kia.
“Xong rồi.
Ống nước sẽ ổn, không bị rỉ nữa.”
Giang Lâm đứng dậy rửa tay rồi nói.
“Cảm ơn anh Giang, thật may là có anh.”
Lâm Đương Thy dùng giọng điệu nhỏ nhẹ khen ngợi, lại dùng nụ cười ngọt nhất muốn hút hồn Giang Lâm.
Chưa kể, cứ lâu lâu cô lại như vô tình cuối người lấy gì đó, khoe trọn một đường cong cùng đôi chân thẳng tắp.
Lại cúi người lộ ra khoảng nhấp nhô.
Giang Lâm cảm giác như cả người khô nóng đi, muốn vào lại bếp kiểm tra một lượt rồi nhanh chóng đi về.
Mà lúc này, cửa phòng Lâm Đường Thy lại có động, ổ khóa bị mở.
“Em gái, em đang làm gì.”
Mạc Duy, chủ nhà của khu nhà trọ cứ thế ung dung đi vào ngồi lên sô pha.
Ban đầu Lâm Đường Thy còn sợ trộm, ai ngờ lại là tên chủ nhà tự tiện mở cửa phòng cô.
“Này, anh đừng tự tiện như vậy chứ? Sao lại tự ý mở cửa phòng tôi?”
Lâm Đường Thy tức giận chất vấn.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, tên chủ nhà này viện đủ lý do tự ý mở phòng của cô.
Lần