Chính Chu Tâm cũng bất ngờ, sự bất ngờ còn lấn át cơn đau ở tay.
Kia không phải lại tên hộ lý quèn hèn nhát sao?
Sao không như trước chứ?
“Mày…”
Chu Tâm bây giờ làm gì cũng hình tượng lịch lãm kênh kiệu chứ.
“Anh làm gì cũng được, nhưng tốt nhất đừng động vào vợ tôi.
”
Giang Lâm lạnh lẽo nói.
Vẫn thủ pháp cũ, khớp xương của Chu Tâm bị lệch đi, cảm giác như chỉ bị lệch khớp mà thôi.
“Hừ… thì ra cũng chỉ là một kẻ phàm phu, hở ra chỉ biết dùng tay chân.
”
Chu Tâm nén đau giật mạnh tay mình khỏi Giang Lâm.
Hắn ta hiện tại cho rằng tay chỉ là lệch khớp bình thường, có thể tới bất kỳ phòng khám nào để nắn lại.
Thứ hắn đang quan tâm chính là mặt mũi của hắn xem như mất sạch.
“Các người cũng đừng tưởng không có các người tôi không có chỗ dung thân.
Với trình độ của tôi, thiếu gì nơi mời chào chứ.
”
Hắn vừa đau vừa giận mà hét lên.
Các nhân viên xung quanh nhìn thấy Chu Tâm chật vật như vậy thì vô cùng hả dạ, dù sao thời gian qua hắn cậy tài giỏi lên mặt với mọi người ở đây rồi.
Làm gì cho ai mặt mũi chứ.
Giờ mất mặt thì lại hung dữ.
“Anh nói tôi phàm phu? Vậy vừa rồi là ai động tay với vợ tôi?”
Giang Lâm không yếu thế.
Trải qua thân phận hai kiếp, anh hiểu rõ, càng im lặng chịu đựng thì càng bị đám người kia khinh khi chà đạp.
“Không cần nói nhiều.
Phía chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa cho anh.
”
Hứa Vân cắt ngang lời Giang Lâm.
Dù sao thì cô cũng không muốn phiền phức, sự việc được giải quyết thì cũng xem như ổn thỏa đi.
“Hoặc là anh muốn truy cứu tới cùng chuyện này?”
Cô lạnh giọng hơn, kia rõ ràng là uy hiếp.
Thái độ này như là che chở cho Giang Lâm vậy.
Anh cảm giác có chút ấm lòng nhìn Hứa Vân, dù sao thì anh cảm nhận được cô dần mở lòng với anh hơn rồi.
Xem ra điều trị quả thực có hiệu quả.
“Được! Các người sẽ hối hận.
”
Chu Tâm ngay lập tức rời đi, hắn cũng không muốn ở lại để bị mất mặt.
Dù sao cũng đã có công ty đối thủ mời hắn về làm việc với đãi ngộ cao hơn, chỉ là vì Hứa Vân hắn mới cắn răng ở đây.
Giờ cũng tốt, hắn sẽ cho cô biết thế nào là hối hận, chuyện hắn cần làm bây giờ phải đi nắn lại khớp.
Giang Lâm nhìn bóng dáng Chu Tâm đi xa, trong lòng lại có dự cảm không lành.
“Sau này cẩn thận một chút, hắn ta có lẽ… không an phận.
”
Anh nhìn Hứa Vân dặn dò.
“Yên tâm, anh ở cạnh thì tốt rồi.
”
Nói xong lời này, Hứa Vân hơi khựng lại, cảm thấy mình nói sai rồi.
Giang Lâm còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã reo lên.
Một dãy số lạ, anh hơi chần chừ nhưng cũng nghe máy.
“Anh Giang… hình như anh quên rằng chúng ta có hẹn.
”
Giọng nói kiều mị đầu dây bên kia làm cho Giang Lâm khá khó xử.
Không phải anh quên, mà làm sao có thể buổi tối đến chỗ người phụ nữ khác chứ?
Dù là muốn làm rõ vấn đề mùi dược liệu kia thì anh cũng không thể buổi tối mờ mờ ám ám với một người phụ nữ đẹp được.
“Tôi…”
“Vậy bây giờ anh tới đi, em đợi… nếu không thì em gọi xin phép vợ anh nhé.
”
Thái Mẫn cười nói tự nhiên, vô cùng quyến rũ.
“Tôi sẽ tới ngay.
”
Anh nhanh trả lời rồi cúp máy.
Trong lòng