Giang Lâm cũng không nghĩ nhiều mà đi ra ngoài cùng Hạo Kiệt, mà Thái Mẫn lúc này cũng đã nở nụ cười.
“Viện trưởng Thẩm, cô nói xem người thú vị như vậy sao lại giấu kỹ thế chứ?"
Thái Mẫn vừa nói vừa cười, nhìn hiện trường hỗn loạn có hơi đau đầu.
"Có gì không ổn sao? Chẳng phải cũng đến chỗ cô rồi sao?"
Đầu dây bên này, Thẩm Ngân nói bằng giọng lạnh nhạt.
"Nhưng tôi nói trước, anh ta không đơn giản…"
Nói đến đây, Thẩm Ngân có chút suy tư.
Quả thực năng lực hiện tại của Giang Lâm vượt qua cô khá xa.
Chỉ là, cô vẫn nghi ngờ về năng lực kia.
Không thể nào tự dưng mà có!
Bên trên cũng đã chỉ định, nếu là có thể trọng dụng thì lôi kéo, nếu không…
Thẩm Ngân cùng Thái Mẫn tuy nhìn có vẻ không liên quan tới nhau.
Nhưng giữa bọn họ lại có một mối quan hệ mật thiết mà ít ai biết.
"Được rồi.
Tôi hiểu…"
Thái Mẫn hơi không kiên nhẫn.
"Người của Lão Quỷ đều bị anh ta xử lý.
Cô nói xem nên làm thế nào."
Dừng một chút, Thái Mẫn nói tiếp.
"Không sao! Ông ta cũng không làm gì nên hồn.
Không cần bận tâm."
"Bên trên nói rõ, có thể chiêu nạp thì chiêu nạp… Nếu không…"
Thẩm Ngân cũng có chút không đành lòng.
Nhiều năm như vậy mới có một người ưu tú như thế.
"Tôi hiểu!"
Cả hai im lặng một hồi lâu, sau đó cũng tắt điện thoại.
Thái Mẫn cảm thấy nên thay đổi phong cách quán rượu rồi.
Mà Giang Lâm bên này cùng Hạo Kiệt nhanh chóng tới chỗ của Lão Quỷ.
"Lão đại, không phải anh nói ngày mai sao?"
Hạo Kiệt có chút nghi hoặc.
Nhưng còn chưa giải quyết được nghi hoặc, một bà cụ được một đám người áo đen nhanh chóng dìu đi.
Tình trạng bà cụ có vẻ không mấy khả quan, Giang Lâm liếc qua, tình huống kia xem ra không thể chờ được.
Đám người đó mà đưa bà cụ tới viện e rằng không cứu kịp.
“Chặn họ!”
Giang Lâm nói với Hạo Kiệt.
Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng Hạo Kiệt vẫn làm theo.
“Chúng mày muốn chết sao? Ở bang phái nào? Nhanh chóng tránh đường.”
Một tên áo đen hung tợn bước lên nói.
“Xem như tôi nhiều chuyện, nhưng bà cụ không chờ kịp để đến viện.
Tôi có thể giúp.”
Giang Lâm nhìn bà cụ lại nhớ tới những người già khu ổ chuột cùng sống với mình.
Có chút không nỡ.
“Hừ, nhanh tránh ra.
Nếu lão phu nhân có mệnh hệ nào, chúng mày chết không kịp ngáp.”
Nói rồi tên kia tiếp tục định đưa bà cụ lên xe.
Mặt bà cụ tái đi, hô hấp dồn dập như lên cơn hen suyễn.
“Hình như bà cụ lên cơn hen suyễn.
Nhanh! Thuốc!”
Tên đàn ông khác nhanh chóng nói.
Nhìn dáng vẻ như bác sĩ gia đình.
“Ngu ngốc! Muốn bà cụ chết nhanh hơn thì cứ làm.”
Giang Lâm tức giận, nhìn bà lão như những người hàng xóm gần nhà, lòng anh lại quyết tâm cứu bà.
“Ngăn họ lại đi.”
Nói với Hạo Kiệt xong, Giang Lâm tiến lên.
Mà Hạo Kiệt cùng một số anh em đi theo vẫn làm theo lệnh Giang Lâm.
Nhìn sơ qua cũng biết đám người kia thế lực lớn hơn bọn họ, nhưng đã là lão đại nói thì không nên cãi.
Có phúc cùng hưởng thì có họa sẽ tính toán sau!
“Chúng mày muốn chết!”
“Anh bị điên à.”
Mặc kệ tiếng gào thét của bọn người kia, Giang Lâm nhanh chóng đỡ bà cụ lên.
Thành thục rút ra một ngân châm đem theo bên mình, châm nhanh vào các huyệt vì gần tim.
Sau đó bấm huyệt một số vị trí.
Rất nhanh!
Gương mặt bà lão ửng hồng trở lại, hô hấp tốt hơn.
“Tôi kéo dài tình trạng một chút cho bà ấy.
Lẽ ra tình trạng này của bà cụ không tốt lắm, trái tim bị phình ra, đã nguy hiểm đến tính mạng nên phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.”
“Nhưng bà cụ quá lớn tuổi, nếu có thể đưa tới bệnh viện có Trung y nổi tiếng đi, điều trị Trung y vẫn phù hợp hơn.”
Giang Lâm thu châm, đỡ bà cụ lên, ra hiệu cho Hạo