Sức mạch của chân khí đã khác đi rất nhiều, càng dung nhập trong cơ thể anh thì càng dễ dàng xử lý.
Nhưng để vận ra các tầng chân khí này không phải dễ, anh phải mất thời gian khá lâu, cũng chỉ dùng trong vài trường hợp khó mà thôi.
Lần này dùng hết các tầng này thì có lẽ phải mất thời gian khá lâu mới ngưng kết lại.
Giang Lâm hơi buồn.
Nhưng anh cũng muốn xem thử xem các mảnh chân khí ngưng kết này có thể cứu người chết thành sống hay không.
Ánh sáng trắng lần lượt thâm nhập vào cơ thể Dương Khâm.
Tuy các máy móc trên người đã bị y tá gỡ xuống, nhưng Giang Lâm vẫn có thể cảm nhận được chỉ số sinh mạng của Dương Khâm đang dần dần khôi phục.
Các vết thương bên trong cũng dần dần hồi phục.
Nhưng Dương Khâm không tỉnh lại ngay khiến Giang Lâm thầm lo lắng, chẳng nhẽ chân khí không đủ để cứu sống một mạng người hay sao?
Nghĩ vậy, anh lập tức lấy châm bạc ra để thi triển cửu châm trên người Dương Khâm.
“Ngu ngốc, người chết sống lại sao!”
Nữ bác sĩ lạnh lùng nói.
“Bệnh nhân chết não rồi sao có thể cứu được nữa? Anh cút ra đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh đấy.
”
Trong mắt cô ta, Giang Lâm chỉ đang giở trò mèo, lại còn vả mặt đám bác sĩ bôm bốp, nhưng cô ta không bước tới can ngăn, tránh để Dương gia gây chuyện.
Cô ta quay sang nhìn Dương Liệt.
“Anh Dương, cái chết của sở trưởng Dương đã đủ thê thảm rồi, bây giờ lại còn bị người ta giày vò như vậy nữa?”
Mấy viên cảnh sát cấp cao cũng không tài nào nhịn nổi nữa, bọn họ không kìm được bèn mở lời.
“Cảnh sát Dương, để cảnh sát trưởng Dương yên nghỉ đi.
”
Tâm tình Dương Liệt rất phức tạp, anh ta hi vọng Giang Lâm có thể cứu sống anh trai.
Nhưng nghe lời bác sĩ nói có thể đoán được rằng anh trai của anh ta đã chết.
Giang Lâm dù có lợi hại đến mấy cũng không thể cải tử hoàn sinh được, vả lại còn lấy châm bạc ra cứu người nữa chứ.
Chí ít cũng cần phải truyền máu hoặc kích điện.
Anh ta đã nghĩ quá nhiều nên mới coi Giang Lâm là ngọn cỏ cứu mạng.
Anh ta lảo đảo bước tới trước mặt Giang Lâm.
“Giang Lâm, cảm ơn anh, nhưng hãy để anh trai tôi được ra đi thanh thản đi…”
“Cho tôi ba mươi phút.
”
Giang Lâm không nhướng mắt lên, anh bình tĩnh đáp lời Dương Liệt.
“Ba mươi phút sau, tôi sẽ cho anh đáp án.
”
Dương Liệt hơi sững sờ, anh hơi ngạc nhiên về sự tự tin của Giang Lâm.
“Ba mươi phút? Cho anh ba mươi tiếng anh cũng không thể cứu sống cảnh sát trưởng Dương được.
”
Bác sĩ lạnh lùng quát.
“Anh thanh niên à, anh làm vậy không những chuốc thêm phiền phức cho chúng ta, mà còn vô lễ với cảnh sát trưởng Dương đấy.
”
Cô ta nhướng mày nhìn Giang Lâm chằm chằm.
“Chúng tôi đều là bác sĩ xuất sắc nhất của bệnh viện này, cảnh sát trưởng Dương đã tử vong, vậy thì ngay cả thần tiên cũng khó lòng mà cứu nổi.
”
Mấy cô y tá cũng nhìn Giang Lâm với ánh mắt khinh thường, bọn họ đều nghĩ anh chỉ đang giở trò mèo khoe khoang thôi.
“Cô không làm được, không có nghĩa là tôi không làm được.
”
Giang Lâm liếc mắt.
“Người xuất sắc có người xuất sắc hơn, hiểu chưa?”
“Tôi không làm được? Tôi là Kim Nhật Tâm, con nhà nòi có truyền thống làm bác sĩ, tốt nghiệp học viện y học danh tiếng, phó viện trưởng đương nhiệm của bệnh viện này.
”
Kim Ngưng Băng tức cười.
“Anh nói xem, anh là bác sĩ ở bệnh viện nào thế?”
Giang Lâm nhún vai.
“Cũng không phải bệnh viện của cô, tôi cũng chưa có chứng nhận.
”
“Tức là anh tự học thành tài?”
Kim Nhật Tâm hừ lạnh.
“Đúng là hoang đường, loại lang băm như anh cũng đòi nghi ngờ y thuật của tôi sao?”
Nhân viên y tế bắt đầu xôn xao.
Bọn họ nghĩ Giang Lâm là bác sĩ nổi tiếng của một bệnh viện nào đó, nếu không sẽ không được Dương Liệt gửi gắm như vậy, nào ngờ lại là lang băm.
Sợ trời chưa đủ loạn à?
Mấy cô y tá bĩu môi, biểu cảm trên gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Dương Liệt cũng thấy ngượng thay.
“Cô giỏi như vậy sao không tự chữa khỏi bệnh da của mình đi?”
Giang Lâm đáp lại không chút khách sáo hay chừa mặt cho ai.
“Một căn bệnh cỏn con mà cũng khiến cô sống không bằng chết, đâu giỏi hơn một tên bác sĩ lang băm như tôi ở điểm nào chứ?”
Trong lúc nói chuyện, hai tay Giang Lâm vẫn không hề ngưng lại, anh không ngừng đem hết châm bạc này tới châm khác để khơi dậy sinh khí của Dương Khâm.
Anh đã nhận ra chân khí kia quả thực đủ để cứu được Dương Khâm, nhưng vết thương quá nặng, nên khả năng phục hồi chậm hơn một chút, căn bản không cần dùng tới cửu châm.
Nhưng Giang Lâm vẫn không ngơi tay, ngoài việc nâng cao hiệu quả, anh còn muốn để mọi người dễ dàng chấp nhận sự thật rằng anh