"A!"
Hai cái tát trời giáng của Giang Lâm mạnh đến mức điếu xì gà trong miệng Lão Quỷ bị văng ra, trên má anh ta bỗng nhiên xuất hiện hai vết đỏ.
Giang Lâm cũng không chịu dừng lại mà tiếp tục lao đến tát thêm một cái nữa.
"Mày nghĩ mày là ai hả?"
"Vua à?"
"Mày cùng đám người của mày là gì chứ?"
"Bây giờ mày có tin tao dám dùng dao đâm mày một nhát hay không?"
Sau đó, anh lại đá Lão Quỷ văng xa.
Lão Quỷ kêu la thảm thiết rồi bay ngược ra đằng sau đến bốn năm mét.
Đồng thời còn kéo chiếc khăn trải bàn khiến cho cảnh tượng lúc này càng thêm bừa bãi.
Hành động của Giang Lâm ngay lập tức khiến mọi người có mặt bỗng dưng im lặng.
Tất cả đều sững sờ, họ không thể tin được.
So với việc Trọc Ca ra tay với thanh niên đeo bông tai thì cái tát của Giang Lâm hình như kinh khủng hơn thì phải.
Đây là Lão Quỷ, một trong mấy tên ăn chơi trác táng nổi tiếng của Hoa Dương.
Không có kẻ chống lưng ở đây mà Giang Lâm lại dám làm như vậy, anh muốn chết sao?
Ngay cả Hàn Lai và Chu Tâm cũng há hốc mồm, bọn họ tự hỏi liệu Giang Lâm có sợ hãi sau khi làm chuyện này hay không?
Là võ giả!
Lão Quỷ là võ giả, có người dám đụng đến ông ta à?
"Mày dám đánh lén tao?"
"Còn tát tao?"
Lão Quỷ đứng dậy từ trên mặt đất, gương mặt mang theo sự nhục nhã và tức giận.
"Giang Lâm, mày xong rồi, đời mày coi như tàn rồi.
"
‘Giang Lâm, mày chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, dù có làm gì thì vẫn không thể thay đổi được thân phận!’
Chuyện này khiến người có gia thế như Lão Quỷ vô cùng tức giận.
Trong suy nghĩ của Lão Quỷ, Giang Lâm có thể dễ dàng đánh anh ta là do người này chơi bẩn, do đánh lén.
Giang Lâm rút ra một mảnh khăn giấy rồi nhẹ nhàng lau tay, sau đó anh mỉm cười.
"Không cần ai, tao cũng bắt nạt mày được!"
“Tự cao tự đại! Quá kiêu ngạo!’
Đây là cảm nhận của tất cả mọi người đối với Giang Lâm.
Trước mặt nhiều người như vậy mà anh dám nói những lời này.
"Ha ha ha! Được lắm!"
Lão Quỷ cười khinh bỉ rồi vặn vẹo xương cốt, sau đó đến bả vai và cổ, anh ta chuẩn bị dạy cho Giang Lâm một bài học.
"Giang Lâm, sự kiêu ngạo và ngu dốt của mày thật sự khiến bọn tao cảm thấy kinh ngạc.
"
"Cho mày hai lựa chọn! Một là tự phế hai cẳng chân của mình, hai là đưa Hứa Vân lên giường của tao!"
"Hôm nay tao sẽ cho mày một con đường sống, nếu không, mày sẽ giống cái tách này…"
"Loảng xoảng!"
Anh ta dùng tay không bóp nát một tách trà để thể hiện sức mạnh kinh khủng của mình.
Võ giả giận dữ thì máu chảy thành sông.
Đồng bọn của anh ta thấy vậy thì lập tức hoan hô, sau đó hét lên.
"Đại ca vô đối!"
Ánh mắt của Hàn Lai cũng sáng ngời.
"Giang Lâm, trước khi quá muộn thì tao khuyên mày quỳ xuống.
"
"Triệu Chí Thần cũng không thể cứu mày đâu!"
Hàn Lai đứng dậy hét lớn.
"Hắn ta chỉ là tên nghèo hèn có tiền thôi, Giang Nguyệt quen biết cũng chỉ có thế.
"
"Lão Quỷ, cùng anh Lý, anh Chu là ai chứ, anh dám động vào? Ngu xuẩn.
"
Giang Lâm nghe vậy thì cười khẩy.
Lúc trước yên lặng bọn họ cứ hết người này đến người khác lấn tới, giờ thì tốt rồi, chẳng phải khinh thường sao.
Anh cũng không cần phải dè chừng.
Chí ít anh cũng nhờ vào Trọc ca cùng Triệu Chí Thần xây dựng một lực lượng rồi.
Bản thân không nên chịu thiệt mới đúng.
Lão Quỷ bước tới chỗ Giang Lâm, trong mắt anh ta tràn ngập vẻ khinh thường.
"Giang Lâm ơi Giang Lâm à, mày chắc điên rồi!"
"Mày sẽ biết cái gì gọi là chênh lệch thực lực.
"
"Tao có quyền!"
"Còn mày thì không?"
"Chỉ là thứ tép riu mà thôi! Mày chỉ dựa vào người khác để vênh váo với tao.
"
"Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là mùi đời!"
"Mày chỉ là một kẻ tầm thường thôi! Nếu tao muốn thì mày đã chết con mẹ nó lâu lắm rồi!"
Lão Quỷ rống lên rồi đột nhiên lao đến.
Trong mắt anh ta, Giang Lâm chỉ là một tên nhãi ranh dám khiêu khích anh ta nhiều lần, chán sống rồi đây mà.
Đám người Chu Tâm đều nhìn Giang Lâm với vẻ thương hại.
“Giang Lâm sắp chết rồi, đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà, tại sao hắn không thấy được khoảng cách giữa anh ta và Lão Quỷ chứ?’
Chu Tâm và những người khác đều chờ xem Giang Lâm trở thành trò cười, phải để người này trở nên yếu đuối và đáng thương trước mặt Lão Quỷ thì anh ta mới thấy mình nhỏ bé như thế