Chương 1020
Ngô Bình cười lạnh: “Vạn Phùng Xuân, tôi nghe danh của ông đã lâu, người ta bảo con người ông vô liêm sỉ lắm, giờ được gặp tôi mới thấy đúng là vậy”.
Vạn Phùng Xuân nổi đoá: “Cậu nói gì?”
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Khi ấy, Triệu Trụ Quốc như ngọn đèn dầu sắp cạn, tôi chỉ chữa trị muộn vài tiếng nữa thôi mà ông ta đã mất rồi, dù ông có giỏi đến mấy thì có thể cải tử hoàn sinh được không?”
Nghe thấy thế, Vạn Phùng Xuân cười lạnh: “Dù ông ta có chết thì cũng là bệnh nhân của tôi! Ai cho cậu chen chân vào hả?”
Ngô Bình läc đầu: “Lương y như từ mẫu, ông vì chút lợi nhuận mà không màng tới tính mạng của bệnh nhân, loại cặn bã như ông không xứng làm trong ngành y”
“Hồn lão!”, Vạn Phùng Xuân tức run lên: “Loại tôm tép như cậu mà dám lên mặt dạy đời tôi ư?”
Ngô Bình hừ nói: “Tôi không thèm so đo với ông, mau biến khỏi đây ngay”
“Cậu..”, Vạn Phùng Xuân tức hộc máu, ngón tay chỉ vào Ngô Bình còn đang run rẩy.
Trịnh Luân sầm mặt, sau đó tiến lên đứng chân trước mặt Vạn Phùng Xuân: “Cậu Ngô, cậu hơi quá đáng rồi đấy! Bác sĩ Vạn do tôi mời tới, sao cậu mất lịch sự vậy?”
Ngô Bình mặc kệ Trịnh Luân rồi cười phá lên “Suýt nữa thì tôi quên mất lão già cặn bã này là do chú mời tới, xin lỗi nhé”
Trịnh Luân bình thản nói: “Ngô Bình, tôi đang có chút việc ở đây, mong cậu đừng can thiệp”
Ngô Bình cười nói: “Chú Trịnh, chuyện này liên quan đến Diệp Thần cơ mà?”
Trịnh Luân nhìn anh: “Đúng, thế nên tôi mới bảo cậu đừng dính vào”
“Phải dính chứ!”, Ngô Bình nghiêm túc nói: “Giờ Diệp Thần là người của tôi rồi mà”.
Sau đó, anh hỏi Diệp Thần: “Đúng không?”
Diệp Thần trả lời ngay: “Dạ đúng ạ, thưa chủ nhân”
Nghe thấy Diệp Thần gọi Ngô Bình là chủ nhâ, Trịnh Luân nổi điên: “Cái gì?”
Để thu phục và khiến Diệp Thần tận tâm
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Chú đừng ngạc nhiên, Diệp Thần đi theo tôi vì tôi đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho em gái cậu ấy”
Vạn Phùng Xuân cười lạnh nói: “Cô bé trúng chất độc có dược tính chậm, cậu mà đòi chữa được ư?”
Ngô Bình: “Được chứ, chỉ có loại vô dụng như ông mới phải bó tay thôi”
Vạn Phùng Xuân nổi đoá: “Oät con, ngông nghênh vừa thôi! Nếu tôi chữa được thì cậu tính sao?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu thế thì ông muốn làm gì tôi thì làm”.
Vạn Phùng Xuân sáng mắt lên “Được, lát tối Sẽ bắt cậu quỳ xuống dập đầu rồi tự chặt tứ chi”.
Ngô Bình tắc lưỡi nói: “Chặt đứt tứ chí? Mang tiếng là bác sĩ mà sao ác thết Tôi thì khác, nếu ông không chữa khỏi cho Diệp Vũ Hân được thì tôi chỉ lấy cái túi xanh trên người ông thôi”.
Vạn Phùng Xuân sững sờ rồi vô thức che bên thất lưng phải lại. Ông ta đeo một cái túi da thú ở đó, đấy là vật cổ mà ông ta lấy được từ một năm trước, bên trong có ba tờ giấy dầu chi chít chữ Tiếc là những chữ viết ấy rất lạ nên ông ta không đọc được.
Song, dẫu sao Vạn Phùng Xuân cũng là một thần y nên có con mắt khá tỉnh tường. Ông ta thấy chiếc túi này không bình thường nên luôn mang theo bên người để tiện nghiên cứu.
Thấy ông ta có phản ứng như vậy, Ngô Bình cười nói: “Lo gì chứ, tôi nghe nói ông có một cái túi xanh mà”.