Chương 1029
Ông ta lại lấy một chiếc hộp màu xám ra, chiếc hộp này làm bằng kim loại, hình vuông, cao khoảng 20 phân, mặt ngoài được khắc các đường vân kỳ quái, vừa nhìn đã biết là đồ cổ.
“Công tử, tình cơ tôi có được vật này, nhưng chưa mở được ra bao giờ. Công tử đã ở cảnh giới Địa Tiên, chắc sẽ có cách mở nó”, ông ta tươi cười rồi nói tiếp: “Tôi coi nó hơn cả châu báu ngọc ngà, giờ tôi sẽ tặng cho công tử”.
Ngô Bình nhìn chiếc hộp rồi cười hỏi: “Tặng cho tôi ư?”
Vu Hoá Long gật đầu: “Vâng, mong công tử nhận cho”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi cười hỏi: “Nhỡ vật bên trong là bảo bối hiếm có, ông không hối hận chứ?”
Vu Hoá Long cười nói: “Nếu thế thì chứng tỏ là công tử rất may mắn, tôi sẽ thấy vui cho công tử”.
Ngô Bình: “Được, tôi nhận”.
Dứt lời, anh giơ tay điểm mấy cái vào chiếc hộp, sau mỗi lần điểm, chiếc hộp lại phát ra một tiếng rắc. Cuối cùng, có một cái cột nhỏ trồi lên giữa hộp. Cái cột ấy trong suốt, bên trong có một cái bình nhỏ, chứa dịch thuốc màu lam.
Thấy thế, Vu Hoá Long lập tức trợn tròn mắt rồi vô thức hỏi: “Đây là thứ gì?”
Ngô Bình lấy cái bình ấy ra rồi lắc, sau đó quan sát vài giây: “Là huyết thanh”.
Vu Hoá Long ngẩn ra: “Huyết thanh?”
Khương Phụng Tiên cũng ngạc nhiên hỏi: “Công tử, là huyết thanh của người ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Chữa rõ, có lẽ là đồ mà cổ nhân dùng để nghiên cứu, chắc không có giá trị gì”.
Dứt lời, anh ấn lên chiếc hộp, cái cột đó thụt xuống: “Chiếc hộp này được đấy, rất có giá trị sưu tầm”.
Hiện giờ, Vu Hoá Long đã hoàn toàn khâm phục Ngô Bình. Ông ta đã từng mời nhiều đại sư cơ quan và cao thủ giang hồ, nhưng không
Ông ta đảo mắt rồi cười nói: “Công tử giỏi quá ạ!”
Thật ra, Ngô Bình đang vô cùng kích động, vì thứ ở trong bình đúng là huyết thanh, nhưng nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên anh biết huyết thanh ấy toả ra sức mạnh đặc biệt, phán đoán ban đầu của anh thì thứ trong bình chính là Thiên Tiên Huyết!
Ngô Bình mỉm cười nói: “Quá khen, tôi luôn thích nghiên cứu cơ quan nên mở được cái hộp này cũng dễ thôi”.
Dứt lời, anh nhìn Vu Hoá Long: “Tôi không lấy không của ông đâu, ông có yêu cầu gì thì cứ nói”.
Vu Hoá Long không ngờ công tử Lý lại thẳng thắn như vậy, ông ta ngẩn ra, sau đó tươi cười nói: “Công tử, tôi có một chuyện muốn nhờ. Tôi mắc kẹt ở cảnh giới Nhân Tiên lâu rồi, cảm giác như không thể đột phá được nữa. Không biết công tử có cách gì hay đan dược nào giúp được tôi không?”
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông cần đan dược giúp ông đột phá lên cảnh giới Vĩ Thần ư?”
Vu Hoá Long gật đầu: “Vâng, tôi đang rất cần”.
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Tu vi của ông mới ở Nhân Tiên sơ kỳ, cần đan dược thì thì còn phải xem tình trạng của ông mới được”.
Nói rồi, anh ra hiệu cho Vu Hoá Long vận công, còn mình đứng một bên quan sát. Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy hồn phách của Vu Hoá Long rất yếu, chỉ có thể chất là mạnh.
Quan sát một lúc xong thì Ngô Bình nói: “Ông không luyện kữ cơ bản ở giai đoạn Luyện Thần nên giờ muốn đột phá lên Võ Thần là rất khó”.