Chương 1032
Đường Băng Vân thở dài nói: “Ông bế quan mất rồi, giờ em không liên lạc được”.
“Cậu là ai?”, Đường Lăng nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi hỏi với giọng ngang tàng, hoàn toàn coi thường anh.
Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Tôi là Ngô Bình – chồng sắp cưới của Băng Vân”.
Đường Lăng cười phá lên: “Ngô Bình đây hả! Cậu đến đúng lúc lắm, nghe nói cậu có 30 phần trăm ở Đường Lâu. Giờ tôi chính thức thông báo, 30 phần trăm cổ phần này không liên quan đến cậu nữa. Giờ Đường Lâu sẽ thuộc về Kim Ngọc Đường”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình sầm mặt, để giải quyết vấn đề của Đường Lâu, anh đã tốn bao công sức. Giờ thì hay rồi, tên này mở miệng ra là đòi cướp luôn, đúng là không thể chấp nhận được.
Đường Băng Vân cười lạnh: “Anh đòi cướp ư? Đó là cổ phần ông cho Ngô Bình, không ai được lấy hết”.
Đường Lăng hừ nói: “Tôi không quan tâm, giờ tôi quyết vậy rồi! Cô hiểu chưa?”
Đường Băng Vân còn định tranh luận tiếp, nhưng Ngô Bình đã vô vai cô ấy rồi nói: “Băng Vân, đừng phí lời với anh ta nữa. Đường Lâu do chúng ta quản lý, đừng ai hòng cướp được”.
Dứt lời, anh kéo Đường Băng Vân đi ra ngoài.
“Khoan!”, Đường Lăng lạnh giọng nói: “Tôi cho hai người đi à?”
Ngô Bình cau mày: “Anh muốn thế nào?”
Đường Lăng trầm giọng: “Tôi đã nói rồi, mau giao quyền quản lý Đường Lâu cho tôi! Mấy ngày tới, các người phải nghe tôi sắp xếp, tôi bảo làm sao thì phải làm vậy”.
Ngô Bình bắt đầu bực mình: “Tôi chưa phải người của Đường Môn, anh không quản được tôi đâu”.
Đường Lăng cười ha hả: “Không quản được ư? Vậy cậu thử đi đi, xem có sống mà bước chân qua cửa này không?”
Anh ta vừa nói dứt câu, đã có hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đứng chặn ở
Ngô Bình thờ dài: “Chẳng dễ gì mới bồi dưỡng ra hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, giờ bị tôi đánh chết thì phí quá!”
“Đánh chết họ?”, Đường Lăng ngẩn ra rồi cười phá lên: “Nhìn cho rõ đi! Họ là đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đấy! Đừng nói là hai đánh một, kể cả solo thì cậu cũng thua là cái chắc”.
Ngô Bình hừ một tiếng rồi ngoái lại hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh đánh chết họ, ông có nổi giận không?”
Đường Băng Vân đang tức nên đáp: “Chỉ cần không đánh chết Đường Lăng là được, còn anh muốn xử ai thì xử”.
“Ok”, dứt lời, Ngô Bình cất bước. Hai cao thủ kia cùng ra tay, tấn công anh từ hai phía.
Vào lúc cấp bách, có một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình đánh bay hai tên đó, một người lún ngực, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Người còn lại tung một quyền đánh vào vai trái Ngô Bình, song đã bị bộ giáp của anh ngăn cản, tay tên đó tê rần.
Ngô Bình nhân cơ hội đó chộp vào cổ tay hắn rồi đá vào hạ bộ của hắn.
Như có thứ gì đó vỡ nát, tên kia trợn tròn mắt rồi ôm hạ thân nằm lăn lộn dưới đất.
Hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đều đã bị thương nặng, Ngô Bình ngoái lại nhìn Đường Lăng rồi hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, nếu giờ anh đánh Đường Lăng, Kim Ngọc Đường có tìm anh báo thù không?”
Nghe thấy thế, Đường Lăng bắt đầu thấy sợ, anh ta không còn ngông nghênh nữa, mà nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Cậu cũng có chút tài năng đấy, nhưng nếu đánh tôi thì có chuyện với Kim Ngọc Đường đấy”.