Chương 1037
Anh ta đang trò chuyện với một cô gái tên là “Bé cưng”.
“Anh yêu à, anh đang ở đâu thế? Sao ban nãy không trả lời tin nhắn của em?”, “Bé cưng” hỏi.
Đường Lăng hồi âm: “Bé cưng à, anh đang ở nhà, tí nữa phải hầu hạ mụ vợ béo chết tiệt. Hầy, vừa nghĩ đến chuyện ngủ với mụ béo ấy đã thấy khó chịu. So với bé cưng của anh thì mụ ta chỉ là một con lợn nái, nghĩ đến thôi đã buồn nôn”.
“Bé cưng” bảo: “Anh yêu à, thế anh còn ở bên cạnh mụ ấy làm gì? Anh ly hôn đi rồi cưới em. Em sinh con cho anh, chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc”.
Đường Lăng nhắn lại: “Bé cưng à, em nghĩ anh không muốn sao? Nhưng bố của mụ béo chết giẫm ấy lợi hại lắm. Anh muốn mở rộng địa bàn ở Đường Môn, bố anh muốn có thêm tiếng nói ở Đường Môn, đều phải nhờ gia đình của mụ lợn béo ấy hỗ trợ. Nhưng em yên tâm, ngày mai anh sẽ tìm em. Lần này anh có thể ở bên em ba ngày đấy!”
“Bé cưng” bèn gửi cho anh ta một hình mặt cười: “Anh yêu tuyệt vời…”
Ngô Bình thầm bật cười trước những tin nhắn mùi mẫn ấy, đoạn nghĩ bụng, để rồi xem lát nữa anh ta chết thế nào đây!
Mười phút sau, Thái Kỳ đã tắm xong. Cô ta mặc chiếc áo choàng tắm cỡ lớn, mặt ửng hồng, bổ nhào về phía Đường Lăng.
Đường Lăng đã cất điện thoại đi, chỉnh điện thoại sang trạng thái im lặng. Chỉ cần không động vào quần áo của anh ta thì nó sẽ không bị phát hiện.
Thái Kỳ nhào về phía Đường Lăng, chuẩn bị cởi đồ anh ta. Ngô Bình âm thầm kích hoạt nhãn lực, tắt chế độ im lặng của điện thoại, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để nhập mật khẩu đã nhìn trộm lúc nãy, sau đó gọi điện thoại cho số của
Ngay lập tức, tiếng “tính tinh tính tinh” vang lên. Thái Kỳ ngạc nhiên, ngẩng lên hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Âm thanh này khiến Đường Lăng chết đứng. Đây là âm thanh gọi video từ chiếc điện thoại bí mật của anh ta cơ mà? Chuyện gì thế này, rõ ràng anh ta đã chỉnh im lặng, sao lại có tiếng? Mà lẽ ra bé cưng không nên bắt đầu video vào lúc này chứ!
Anh ta sợ đến mức tái cả mặt.
Đúng lúc này, Ngô Bình dùng nhãn lực di chuyển quần áo của Đường Lăng. Thái Kỳ lập tức chú ý đến nó, bèn cầm lên rồi lấy điện thoại ra.
Cô ta ngờ vực hỏi: “Chồng à, sao anh vẫn còn một chiếc điện thoại nữa vậy, ai tìm anh đấy? Ồ, ‘Bé cưng’…”
Nhiệt độ trong căn phòng lập tức giảm mạnh, mây đen phủ kín gương mặt Thái Kỳ. Đúng vào lúc này, “Bé cưng” đã nhận cuộc gọi video, giọng nói nũng nịu cất lên: “Anh yêu, chẳng phải anh đang hầu hạ mụ vợ béo kia à? Sao tự dưng lại gọi video cho em thế?”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy, Thái Kỳ lập tức cứng người. Cô ta nhìn màn hình, thấy một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, xinh đẹp ngây thơ, cười lúng liếng như hoa.
“Mày là ai?”, cô ta gầm lên như thú dữ.
Sau khi nhìn rõ mặt Thái Kỳ, cô gái ở màn hình bên kia cũng sợ hãi ré lên, cuống cuồng ngắt video.
“Vợ ơi, em nghe anh giải thích…”, gương mặt Đường Lăng thoắt cái đã trắng bệch, vội vã lên tiếng.
Nhưng Thái Kỳ không buồn nghe nữa. Cô ta mở điện thoại, xem tin nhắn của hai người họ. Vô số câu từ mùi mẫn tựa như kim đâm vào mắt cô ta. Thịt mỡ trên mặt cô ta không ngừng run lên, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt.