Chương 1039
Hiển nhiên Thái Kỳ không biết Ngô Bình ở bên ngoài. Cô ta ngẩn ra, giận dữ hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình chớp mắt đáp: “Chào cô Thái, tôi là Ngô Bình”.
Thái Kỳ nhìn anh chăm chăm. Lòng bàn tay Ngô Bình đẫm mồ hôi lạnh. Anh âm thầm lấy sát sinh phù, chuẩn bị liều mạng bất kỳ lúc nào.
Cô ta cau mày: “Tôi không quen anh”.
Suy nghĩ của Ngô Bình đột ngột thay đổi. Anh biết thứ đó được người phụ nữ này nắm giữ, bèn nói: “Cô Thái, tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với cô”.
Thái Kỳ rất hiếu kỳ: “Làm ăn?”
Ngô Bình nghiêm túc gật đầu: “Tôi nghiên cứu ra được một loại thuốc. Nó không chỉ có công dụng giảm béo mà còn giúp người ta đẹp hơn”.
Mắt Thái Kỳ sáng rỡ. Chẳng ai muốn béo cả, Thái Kỳ cũng không ngoại lệ. Chẳng qua cô ta thích ăn uống, không kiềm chế được, lại không hay vận động, béo là chuyện khó tránh.
Nhưng ngay giây sau, cô ta đã lạnh giọng: “Thuốc giảm béo nào mà tôi chưa từng uống. Anh nghĩ anh lừa được tôi sao?”
Ngô Bình cười nói: “Cô Thái à, thuốc giảm béo mà cô uống trước kia đều là thuốc xoàng xĩnh. Còn thuốc của tôi có thể giúp cô giảm cân một cách lành mạnh mà không cần ăn kiêng, có ăn gì cũng không béo lên”.
Cõi lòng Thái Kỳ run lên. Có thứ thuốc như thế thật ư? Cô ta nhìn Ngô Bình với vẻ hoài nghi: “Thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tất nhiên. Có điều thuốc này hơi đắt, nếu không thì tôi cũng không đặc biệt đến tìm cô”.
Thái Kỳ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tốt lắm, đưa thuốc của anh ra đi”.
Trong
Thái Kỳ cười khẩy: “Anh đùa tôi?”
Ngô Bình nghiêm nghị đáp: “Nào dám. Nếu cô Thái không tin, bây giờ tôi sẽ về lấy thuốc ngay. Cô có thể bảo vị ‘Khối thần’ này đi cùng tôi”.
Thái Kỳ kinh ngạc: “Anh biết đây là Khối thần?”
Ngô Bình nói: “Tôi biết. Khối thần là tà linh phong ấn trong thẻ con rối, năng lực rất mạnh”.
Thái Kỳ gật gù: “Anh rất am hiểu. Đúng vậy, nó chính là Khối thần”.
Ngô Bình nói tiếp: “Cô Thái, chúng ta bàn giá cả trước đi. Thuốc của tôi có giá một triệu một liều”.
Thái Kỳ nhẹ nhàng bảo: “Đừng nói một triệu, dù có là một trăm tỷ, tôi cũng mua được. Cảnh cáo trước, nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi!”
Ngô Bình trả lời: “Không dám. Thật ra tôi có mang theo một ít thuốc, cô có thể thử trước”.
Dứt lời, anh đưa một chiếc bình cho đối phương, bên trong chứa bột thuốc thôi miên.
Thái Kỳ nhận bình, ghé lại ngửi, thấy không có mùi lạ mới hỏi: “Thuốc này uống thế nào?”
Vừa dứt lời, cô ta bỗng thấy ý thức mơ hồ. Ngô Bình thừa cơ đọc một tràng thần chú. Cơ thể Thái Kỳ lắc lư, ánh mắt dần đờ đẫn, lập tức bị anh thôi miên.