Chương 1048
Ngô Bình: “Đi thôi, cứ đi rồi sẽ biết”.
Sau đó anh nói với Lâm Băng Tiên: “Băng Tiên, em đi trước đi, bọn anh sẽ theo sau”.
Diệp Huyền cười khổ, biết hôm nay vị tổ tông này tâm trạng không tốt nên vội nói: “Vậy cô Lâm đi trước nhé, bọn tôi sẽ đi sau”.
Lâm Băng Tiên gật đầu, cầm túi xách đi xuống nhà hàng Thượng Hoàng Các ở tầng năm. Đây là một trong những nhà hàng tốt nhất tầng năm, ở đó thường tổ chức các bữa tiệc làm ăn sang trọng. Lúc này ở Thượng Hoàng Các, Liễu Linh đang cười giả lả kính rượu giám đốc An.
Người được gọi là giám đốc An An Khải Địch là một lão già bụng phệ chừng hơn năm mươi tuổi, tóc hói giữa đầu. Ông ta đang cười tươi rói, xung quanh là hai nữ minh tinh hạng B. Những người này đều là do Liễu Linh sắp xếp. Vốn chị ta muốn đưa Lâm Băng Tiên tới nhưng sau đó cô từ chối khiến chị ta vô cùng tức giận.
An Khải Địch cười nói: “Liễu Linh, cô rất có tiếng tăm trong số những người quản lý nghệ sĩ, tôi nghe danh đã lâu. Đúng rồi, cô Lâm Băng Tiên có tới không? Chẳng phải cô đã đồng ý với tôi sẽ đưa cô ấy tới uống cùng tôi vài ly rồi sao?”
Liễu Linh cười đáp: “Giám đốc An, xin cứ yên tâm. Cô Băng Tiên gần đây bận quá nhưng tôi đã bảo cô ấy lập tức tới ngay. Giám đốc An đừng vội, để tôi kính ông vài ly trước”.
An Khải Địch cười ha ha, đáp: “Liễu Linh, tôi phải nói trước. Nếu hôm nay cô Băng Tâm không đến thì việc làm ăn của chúng ta không thương lượng được đâu!”
Ông ta vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa. Nhân viên phục vụ ra mở cửa, Lâm Băng Tiên bước vào. Cô ấy gật đầu với Liễu Linh: “Chị Linh”.
Nhìn thấy Lâm Băng Tiên, Liễu Linh cười đáp: “Giám đốc An, ông xem, không phải cô Băng Tiên đã tới rồi hay sao?”
Chị ta đứng dậy kéo Lâm Băng Tiên ngồi vào bàn, đẩy cô vào chiếc ghế bên cạnh giám đốc An. Trong tay chị Linh này có mấy chục nghệ sĩ, trong đó nửa già là nữ nghệ sĩ.
An Khải Địch mắt sáng lên, cười nói: “Cô Băng Tiên, tôi là fan trung thành của cô. Hôm nay cô tới đây khiến tôi rất vui”.
Lâm Băng Tiên gật đầu: “Xin chào giám đốc An, gặp được ông tôi cũng rất vui”.
An Khải Địch cười ha ha đáp: “Cô Băng Tiên, công ty điện ảnh Phi Tinh chúng tôi gần đây đang chuẩn bị khởi quay một số tác phẩm điện ảnh đình đám. Tôi cảm thấy cô vô cùng phù hợp với vai nữ chính, không biết cô có hứng thú không?”
Lâm Băng Tiên chẳng có vẻ gì là vui mừng, chỉ hờ hững đáp: “Cảm ơn giám đốc An cất nhắc”.
“Ôi, sau này đều là bạn bè. Giữa bạn bè thì giúp đỡ nhau là bình thường”, nói rồi ông ta trượt bàn tay thô bỉ lên đùi Lâm Băng Tiên.
Lâm Băng Tiên sợ hãi giật nảy mình, vội vã đẩy cái móng heo của ông ta ra rồi đỏ bừng mặt, nói: “Giám đốc An, ông không nên làm vậy”.
An Khải Địch vẻ mặt càng lộ rõ sự thích thú. Phụ nữ càng từ chối ông ta, ông ta lại càng có hứng thú. Ông ta cười đáp: “Cô Băng Tiên, cô phải hiểu là ở trong giới này nếu không có mạng lưới quan hệ thì một bước đi thôi cũng khó khăn”.
Nói rồi, ông ta lại thò tay về phía Lâm Băng Tiên, nhưng lần này hướng lên trên.
Lâm Băng Tiên vô cùng giận dữ, cô đẩy An Khải Địch ra, lạnh lùng nói: “Mong ông tự trọng!”
An Khải Địch sững người. Những việc như thế này ông ta đã làm cả trăm lần nhưng đây là lần đầu tiên bị một nữ nghệ sĩ từ chối thẳng thừng như vậy. An Khải Địch cảm thấy mất thể diện, giận dữ nói: “Cô là cái thá gì! Dám làm An Khải Địch này mất mặt, có tin giờ tôi h*ếp cô luôn không?”
“Ruỳnh!”