Chương 1059
Nói xong anh nhẹ nhàng bóp, cây súng bị bóp thành một đống sắt vụn, anh vứt nó xuống đất.
Lưu Toàn Công nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lập tức nở nụ cười. Hắn nói: “Cậu bạn giỏi võ quá! Việc xây nhà cho cậu trước đó là do tôi không đúng, không nên lấy phí quá nhiều. Thế này nhé, tôi sẽ trả lại cậu gấp đôi số tiền 100 nghìn tệ!”
Ngô Bình phất tay: “Vấn đề không nằm ở số tiền 100 nghìn tệ”.
Anh chỉ vào bãi cát, nói: “Chúng ta đã cược nếu tôi đánh thắng ba quyền sư thì số cát này sẽ là của tôi, đừng nói là anh quên rồi nhé?”
Lưu Toàn Công vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nói: “Cậu bạn à, cậu biết số cát này trị giá bao nhiêu không?”
Ngô Bình cười nói: “Dù sao cùng chỉ mấy trăm triệu tệ mà thôi, tuy không nhiều nhưng cũng không ít lắm”.
Lưu Toàn Công thở ra một hơi dài, nói: “Cậu bạn à, Lưu Toàn Công này có thể đứng vững ở huyện Minh Dương bao nhiêu năm là vì tôi có chỗ dựa phía sau. Nếu cậu không biết điều thì e là sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Thế ư? Sau lưng anh có chỗ dựa à? Nói nghe thử xem, người chống lưng cho anh là ai”.
Lưu Toàn Công biết bây giờ hắn phải nói tên người đó ra, nếu không thì không thể hù dọa cao thủ này được, liền nói: “Ông bảy Miêu ở tỉnh chính là bố nuôi của tôi!”
Ông bảy Miêu? Ngô Bình nghĩ mãi mà chẳng thấy có ấn tượng gì về người này, liền nói: “Ông ta làm nghề gì?”
Lưu Toàn Công rất đắc ý, nó: “Ông bảy Miêu có sức ảnh hưởng ở cả hai giới hắc bạch, có quyền hành rất lớn!”
Ngô Bình bật cười, nói: “Cho dù là ông bảy Miêu hay ông tám Miêu thì số cát này cũng là của tôi”.
Lưu Toàn Công vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cậu bạn à, cậu
Ngô Bình trợn mắt: “Đừng nói nhảm nữa! Dẫn theo người của anh cút đi đi, số cát ở đây giờ là của tôi rồi!”
Lưu Toàn Công cắn răng nói: “Cậu kia, Lưu Toàn Công này không để yên cho người ta bắt nạt đâu, cậu cứ chờ đấy!”
Hắn đi ra một bên, liên tục gọi điện.
Ngô Bình không thèm quan tâm đến hắn, anh đang thầm tính toán nên bán số cát này như thế nào, bán cho ai.
Khoảng mười phút sau, vài chiếc xe cảnh sát đi tới. Có vài người xuống xe, Lưu Toàn Công vội vàng đi tới: “Phó đội trưởng Lưu, tên nhóc này dám chạy tới chỗ tôi gây sự…”
Vừa nói một nửa hắn đã ngưng bặt, bởi phó đội trưởng Lưu đẩy hắn ra rồi chạy tới trước mặt Ngô Bình, đứng thẳng tắp rồi chào điều lệnh: “Tổng đội trưởng Ngô!”
Ngô Bình gật đầu, nói: “Phó đội trưởng Lưu, ông Hà đâu?”
Phó đội trưởng Lưu tên Lưu Tiền Tiến, khoảng hơn 40 tuổi, đã gặp Ngô Bình rất nhiều lần nên tất nhiên biết anh, cũng biết anh có thế lực khổng lồ thế nào. Thế nên ông ấy vừa nhìn Ngô Bình đã sợ tới nỗi tim đập chậm nửa nhịp.
“Đội trưởng Hà đang nghỉ phép”, Lưu Tiền Tiến vội nói: “Tổng đội trưởng Ngô, sao anh lại ở đâu?”
Ngô Bình bật cười, nói: “Không có gì, theo mệnh lệnh của Bộ Công an, tôi đến đây điều tra Lưu Toàn Công. Mọi người đến đúng lúc lắm, tên Lưu Toàn Công này bí mật tàng trữ súng, cấp dưới của hắn còn định dùng súng giết tôi. Ông cho người bắt hết mấy người này lại đi rồi đưa về thẩm vấn”.