Chương 1062
Sau khi ba quyền sư đi, Lưu Toàn Công cười khổ: “Cậu Ngô, người của tôi đều bị bắt đi hết thì sau này phải kinh doanh bãi cát thế nào đây?”
Ngô Bình nói: “Không phải vội. Đám đàn em kia của anh, nếu ai chưa phạm tội thì sẽ được thả ra. Nếu phạm tội thì tất nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”.
Lưu Toàn Công thở dài: “Nếu thế thì chẳng còn mấy ai về được”.
Ngô Bình vỗ vai hắn, nói: “Làm việc nghiêm túc, sống có ý nghĩa đi”.
Nói xong anh lên chiếc M8 rồi đi thẳng, để lại Lưu Toàn Công khóc không ra nước mắt.
Lúc này trời đã tối, giờ là 9 giờ tối. Anh lái xe một đoạn thì đón Vương Hiến Sâm lên xe, nói: “Ông Vương, đi tìm Đại Phi. Không phải gã mở sòng bài sao? Chúng ta đi sòng bài của gã chơi mấy ván nào”.
Vừa nãy Vương Hiến Sâm đứng tít phía xa, biết Ngô Bình đã làm xong việc liền cười nói: “Cậu Ngô, cậu có bản lĩnh thật, xử lý kẻ như Lưu Toàn Công dễ như bỡn!”
Ngô Bình nói: “Nếu không phải là muốn dùng hắn lập uy thì tôi tát một cái là hắn chết ngay, cần gì phiền phức như vậy”.
Vương Hiến Sâm giờ càng biết thêm về Ngô Bình, liền nói: “Cậu Ngô, sòng bài của Đại Phi có quy mô lớn, ngay cả người tỉnh khác cũng đến đánh bài, nghe nói một đem thu hàng chục triệu tệ!”
Ngô Bình nói: “Có những cách chơi gì?”
“Cái gì cũng có”, Vương Hiến Sâm nói: “Tôi và bạn từng đến đó vài lần, nó cũng khá giống với những sòng bạc thông thường, ngày nào cũng có người đến chơi, ít nhất phải cọc vài trăm tệ”.
Ngô Bình nói: “Có nhiều người thì tốt”.
Vương Hiến Sâm rất quen thuộc với các sòng bạc, thế nên khi ông ta đưa Ngô Bình đến đã vào được sòng bạc rất dễ dàng.
Sòng bạc nằm trong một nhà kho lớn với diện tích hơn 3000 mét vuông, nhà kho được phân ra nhiều ô, mỗi một ô có các cách chơi khác
Vương Hiến Sâm cũng là người có máu mặt ở huyện, tài sản hàng trăm triệu tệ, ông ta vừa xuất hiện là đã có mấy người ra đón tiếp. Người đi đầu là một người đàn ông cao một mét chín lăm, làn da ngăm đen, để đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn. Gã cười lớn: “Ông chủ Vương, lâu lắm rồi ông không đến!”
Nói rồi gã nhìn Ngô Bình.
Vừa thấy người này Ngô Bình liền nhíu mày, bởi anh thực sự không ngờ người tên Tạ Phi này lại là một cao thủ ngoại gia!
Tạ Phi có khung xương rất đồ sộ, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay phải nâng ít nhất được cả nghìn cân. Tiếc là hồi bé gã bị thương nặng nên sự cân bằng trong cơ thể bị phá vỡ, khiến cho thiên phú của gã cũng chẳng tốt hơn người khác là bao.
Hơn nữa võ ngoại gia mà gã tu luyện cũng không được cao siêu mấy, nhưng dù như thế thì gã cũng luyện môn võ này đến cảnh giới cao nhất.
Gã tựa như một vị đầu bếp trứ danh, dùng những vật liệu đơn giản nhất để chế biến ra món ăn mỹ vị nhất.
Vương Hiến Sâm vội giới thiệu: “Ông chủ Tạ, đây là bạn của tôi, ông chủ Ngô, ông chủ Ngô có số tài sản hơn xa tôi nhiều”.
Tạ Phi gật đầu, gã giơ tay ra nói: “Ông chủ Ngô, chào mừng đến đây”.
Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm thấy sức lực mạnh mẽ từ bàn tay gã, anh mỉm cười: “Ông chủ Tạ có luyện võ sao?”
Tạ Phi mỉm cười, bỏ tay ra rồi nói: “Chỉ luyện bừa mấy ngày thôi. Ông chủ Ngô, ông chủ Vương, mời vào phòng riêng ngồi”.
Phòng riêng thực ra chỉ là một không gian nhỏ dùng tấm gỗ ngăn ra, có một cái bàn và mấy cái ghế.