Chương 1073
Đường Băng Vân không cần quay lại cũng biết đó là Đường Dung, cô ấy bắt đầu lo lắng và có dự cảm xấu.
Một cô gái trẻ tuổi không xinh đẹp nhưng rất có khí chất bước vào, đi cùng còn có một người thanh niên đeo kính, mặc vest màu đen mặt lạnh.
Đường Băng Vân cau mày rồi lạnh giọng hỏi: “Đường Dung, cô đến đây làm gì?
Đường Dung cười nói: “Cấp trên bổ nhiệm tôi quay lại tổng bộ Cảng Thành nên đương nhiên tôi phải đến, còn cô không có lệnh của cấp trên, ai cho cô đến đây hả?”
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Tôi là lệnh chủ của Thiên Sát, xử lý việc ở Cảng Thành là trách nhiệm của tôi”.
“Lệnh chủ?”, Đường Dung cười lạnh: “Sắp không còn nữa rồi”.
Cô ta nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười phút nữa, cấp trên sẽ ra nhiệm vụ mới”.
Lòng Đường Băng Vân trùng xuống: “Cô có ý gì?”
“Cô sẽ biết ngay thôi”, nói rồi, cô ta nhìn sang Ngô Bình: “Còn cậu, tôi cho cậu một phút để rời khỏi đây, không thì tự gánh hậu quả”.
Đường Băng Vân tức giận mắng: “Đường Dung, tôi mới là lệnh chủ của Thiên Sát, chưa tới lượt cô ra lệnh ở đây! Cô mới là người phải biến đi ấy”.
Đường Dung nở một nụ cười lạnh rồi nói: “Phí Liêm!”
Phí Liêm lập tức bước ra, sau đó lễ phép nói: “Cô chủ”.
Đường Dung: “Tôi lệnh cho ông giết người này!”
Phí Liêm lạnh lùng nói: “Vâng!”
Ông ta ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình bằng ánh mắt sắc lạnh, một luồng sát khí khiến người ta ngạt thở bủa vây
Đường Băng Vân hoảng hốt quát: “Phí Liêm, ông dám! Giờ tôi vẫn là lệnh chủ!”
Phí Liêm khữ cau mày rồi thoáng do dự, sau đó nói với Đường Dung: “Cô ấy nói đúng, giờ cô vẫn chưa phải lệnh chủ, thứ cho Phí Liêm không thể nhận lệnh”.
Đường Dung nhún vai: “Không sao, đành để cậu ta sống thêm chục phút nữa vậy”.
Ngô Bình bắt đầu nổi giận, cô gái này thật độc ác, mới gặp nhau lần đầu mà đã đòi giết anh rồi.
Anh cười lạnh nói: “Xem ra Đường Môn sắp bổ nhiệm cô làm lệnh chủ mới hả?”
Đường Dung mỉm cười: “Ngô Bình, tôi đã nghe danh cậu lâu rồi, cậu đúng là một nhân tài. Nhưng tiếc là hôm nay phải chết rồi”.
“Chết?”, Ngô Bình bật cười: “Vậy là hôm nay tôi phải giết các người hoặc bị giết đúng không?”
Đường Dung lắc đầu: “Giết chúng tôi? Cậu không có cơ hội ấy đâu!”
“Thế à?”, Ngô Bình hô lên: “Ra đây!”
Một bóng xám lướt qua người anh rồi đáp đất. Ngay sau đó, tất cả mọi người ở đây đều thấy chấn động, ai cũng đông cứng người bất động vì lạnh giá, đến Phí Liêm cũng phải tái mặt, con mắt duy nhất còn lại cũng hiện rõ vẻ hoảng sợ.
“Giết!”
Ngô Bình lạnh giọng ra lệnh.
Đường Dung cảm thấy tính mạng bị uy hiếp nên hét lên: “Không!”