Chương 1077
Lý A Tứ ngại ngùng rồi gãi đầu: “Tửu lượng có phải tài năng gì đâu ạ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Lý A Tứ, anh có thể uống được bao nhiêu?”
Lý A Tứ: “Tôi cũng không rõ, tôi chưa say bao giờ”.
Ngô Bình cười phá lên: “Ghê nhờ! Được, tôi cũng chưa say bao giờ, hay chúng ta đọ đi?”
Lý A Tứ ngẩn ra rồi vội xua tay: “Ti mệnh, anh không uống lại tôi được đâu, thôi đi ạ”.
Nghe thấy thế, mọi người đều im lặng, đến Lý A Tứ cũng ý thức được là mình lỡ lời, anh ta vội vả miệng: “Xin lỗi ti mệnh, tôi không có ý đó, tôi…”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Lý A Tứ, anh coi thường tôi à? Được, giờ mỗi người một thùng rượu trước, anh dám chơi không?”
Lý A Tứ ngẩn ra nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Ti mệnh, anh muốn uống thi với tôi thật à?”
Có người ở gần đó bắt đầu khích bác: “Lý A Tứ, có mỗi thùng rượu mà anh cũng không uống được à?”
Lý A Tứ phì cười rồi cầm một chai rượu trên bàn lên nói: “Ti mệnh, thế tôi xin uống trước hai chai”.
Dứt lời, anh ta ngửa cổ lên tu ừng ực, chẳng mấy chốc đã hết sạch cả chai rượu 52 độ.
Ngô Bình cười nói: “Uống kiểu ấy thì lâu lắm, ai mang cái bát ô tô ra đây”.
Nhân viên phục vụ mang một chiếc bát ô tô rất lớn, sau đó hết sáu chai rượu trong một thùng vào hết cái bát. Ngô Bình cầm cái bát lên rồi uống cạn.
Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khí tức rất mạnh, anh có thể uống hết ngần ấy rượu chỉ với một hơi.
Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra mấy mấy giây, sau đó mới vỗ tay hoan hô.
Lý A Tứ đần mặt ra, anh ta đã uống rượu nhiều năm, nhưng chưa thấy
Vì thế, anh ta cũng học theo rồi đổ hết năm chai rượu còn lại trong thùng ra cái bát lớn rồi bê lên uống. Đương nhiên anh ta không thể uống nhanh bằng Ngô Bình, nhưng cũng không hề chậm, chỉ mất nửa phút là uống hết.
Sau đó, bụng Lý A Tứ kêu ùng ục, anh ta ợ một cái rồi cười trừ nói: “Ti mệnh, cùng lắm tôi chỉ uống được ba chai nữa thôi, dạ dày tôi nhỏ”.
Ngô Bình thấy anh ta uống hết năm chai một lúc mà vẫn tỉnh bơ như thường, đúng là có tửu lượng cao. Thật ra tử lượng của Ngô Bình rất bình thường, anh chỉ có tu vi cao thôi, thêm chân khí màu tím hỗ trợ và con trùng Thần Cơ nên chất cồn với anh chỉ như nước.
“Thế là siêu rồi!”, anh vỗ vai Lý A Tứ rồi nói: “Lần này, chúng ta coi như hoà”.
Sau màn đọ rượu này, mọi người đã có ấn tượng khác hẳn với Ngô Bình, ai cũng thấy anh là một người khá được.
Sau đó, Ngô Bình đi chúc rượu hết các bàn còn lại, không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, nhưng tửu khí trên đỉnh đầu thì bốc lên mãi không hết.
Mọi người đều hãi trước tửu lượng của anh rồi uống cùng. Cứ thế, ai cũng bắt đầu ngà ngà say, nhưng Ngô Bình vẫn tỉnh táo.
Qua đây, Ngô Bình đã hiểu rõ về tính cách của mỗi người hơn, anh cao giọng nói: “Các anh em, năm giờ sáng mai, chúng ta tập trung”.
Mọi người đều đáp lời, dù họ không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng anh đã có lời thì họ phải tuân lệnh.