Chương 1090
Xe chạy đến cây cầu vượt biển, người nọ đột nhiên nhìn thẳng về phía trước rồi nói: “Thần chủ đến rồi!”
Ngô Bình lập tức giảm tốc độ xe, hỏi lại: “Thần chủ? Ở đâu?”
Hắn đáp: “Thần chủ ở khắp mọi nơi”.
Lời vừa dứt, một cái bóng xám mờ đã bay từ trên trời xuống và xâm nhập vào người Ngô Bình. Anh phanh gấp, cảm xúc trên mặt không ngừng thay đổi, khi thì đau khổ, lúc thì dữ tợn.
Đường Băng Vân sợ sệt hỏi: “Ngô Bình, anh sao vậy?”
Lục Thánh Dương rất am hiểu, trầm giọng bảo: “Cậu ấy bị tà ma ám vào rồi!”
Đường Băng Vân nghe như sét đánh ngang tài, thẫn thờ bất động.
Lục Thánh Dương nói: “Cô cả, chúng ta mau đi thôi. Không cứu được cậu ấy đâu!”
“Không! Tôi không thể bỏ anh ấy lại!”, Đường Băng Vân lập tức trở nên bình tĩnh vô cùng: “Sẽ có cách thôi!”
Lục Thánh Dương thở dài: “Cô cả, nếu ở lại, chúng ta sẽ chết”.
Đường Băng Vân nhẹ nhàng nói: “Ti mệnh Lục, hãy lái xe đi trước đi, tôi sẽ ở lại với Ngô Bình”.
Lục Thánh Dương ngây người, sau đó mới thở dài: “Mạng của tôi do cậu Ngô cứu. Thôi vậy! Tôi trả cái mạng này cho cậu ấy!”
Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình không kiểm soát được. Một luồng sức mạnh đáng sợ đang trấn áp thần hồn anh và khiến anh mất đi quyền tự chủ.
Trong đầu anh bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo và không có cảm xúc của con người: “Hạng tôm tép như ngươi mà cũng dám phá hỏng kế hoạch của ta? Ta sẽ giáng thần hồn của ngươi xuống chín tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!”
Ý thức của Ngô Bình lại tỉnh táo vô cùng. Anh nói: “Khoác lác! Giáng thử tao xem nào!”
Tà
Ngô Bình bảo: “Cứ ngông cuồng đi. Vì lát nữa mày không còn cơ hội ấy nữa đâu”.
Tà ma cười khẩy: “Hạng tôm tép này, ngươi cứ vùng vẫy đi! Dù có vùng vẫy thế nào, ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Lúc này Ngô Bình chợt gầm lên: “Đạo chủng, sao còn chưa hành động?”
“Gì cơ? Đạo chủng?”, tà ma cả kinh, lập tức tìm kiếm trong cơ thể Ngô Bình, phát hiện có đạo chủng trong đan điền của anh.
Trước đó đạo chủng có vẻ đang ngủ say, nhưng sau khi bị tà ma nhìn thấy thì lập tức có cảm ứng và sản sinh ra một lực hút cực lớn.
Tà ma hét lên thảm thiết: “Không thể nào! Xin tha mạng…”
Mới hét được một nửa thì tà ma đã bị đạo chủng hút hết vào. Đảo chủng run lên vài cái, sau đó giải phóng ra một luồng lực thần hồn khủng khiếp. Toàn bộ lực thần hồn này được dung hợp vào thần hồn của Ngô Bình.
Chỉ vài phút sau, niệm lực của anh đã tăng lên gấp năm, sáu lần!”
“Xì, tao còn tưởng mày ghê gớm thế nào!”, anh lẩm bẩm.
Mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng ở lan can bên cầu. Đường Băng Vân nắm tay anh, Lục Thánh Dương đứng ở bên còn lại.
Thấy anh đã tỉnh, Lục Thánh Dương cả mừng: “Cậu Ngô không sao chứ?”
Anh cười đáp: “Mạng tôi lớn, không sao rồi”.