Chương 1169
“Không giao thiệp với bọn buôn ma tuý? Tại sao?”, Ngô Bình thấy hơi lạ.
Diệp Huyền giải thích: “Đệ tử có quen một người bạn lăn lộn trong giang hồ, tu vi không thấp. Anh ta từng nói lý do không qua lại với dân buôn ma tuý, ấy là vì bọn chúng ra tay rất độc ác, lạnh lùng tàn nhẫn, là một đám liều mạng. Loại người này hành sự bất chấp giới hạn, không đáng tin”.
“Còn nữa, đứng sau các tổ chức buôn bán ma tuý thường là những nhân vật rất khó dây vào, thậm chí còn có ‘đại ma đầu’ ẩn náu nhiều lắm. Với người như thế, ít chọc vào sẽ tốt hơn”.
Ngô Bình đáp: “Nói thì nói vậy, nhưng người tu hành mà buôn ma tuý, Võ Thần Ti không thể ngồi yên”.
Diệp Huyền cười hề hề: “Tiền bối, đệ tử cá là sau khi người của Tổng đội Phòng chống ma tuý đến đây, đường dây này sẽ đứt ngay”.
Ngô Bình cau mày: “Ý anh là Tổng đội Phòng chống ma tuý có gián điệp của chúng?”
Diệp Huyền nói: “Đệ tử không biết có gián điệp hay không, nhưng Tổng đội nhiều người như vậy, khó đảm bảo tin sẽ không bị rò rỉ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Nếu vụ án này không xử lý được, tôi sẽ giải quyết riêng!”
Diệp Huyền cười nói: “Đúng vậy. Nếu họ không làm được gì thì tiền bối tự giải quyết sẽ tốt hơn”.
Cả hai uống rượu một lúc, điện thoại của Lưu Dương lại reo lên. Lần này là một giọng nói khàn khàn.
“Người có ở đây không?”, đối phương hỏi.
Lưu Dương đáp: “Có”.
“Mở cửa”, đối phương nói.
Lưu Dương vẫy tay, lập tức có thuộc hạ mở cửa. Một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng bước vào. Trông anh ta chừng ba mươi tuổi, gương mặt dài và đen gầy, đôi mắt hẹp dài đang nheo lại.
Anh ta vừa bước vào
Ngô Bình cũng nhìn người đàn ông mặc áo khoác trắng. Anh cảm thấy hơi bất ngờ, vì người này là cao thủ cảnh giới Thần!
Nên biết rằng có rất ít cao thủ cảnh giới Thần, trong một tỉnh cũng là nhân vật hàng đầu. Người thế này sao lại tham gia buôn ma tuý?
Lưu Dương chỉ vào Ngô Bình: “Là người này!”
Người mặc áo khoác trắng chậm rãi tiến lại, lạnh lùng nói: “Để hàng lại, tôi sẽ không giết anh”.
Giọng của anh ta rất u ám, không hề có cảm xúc gì.
Ngô Bình hỏi: “Ông chủ của anh là ai?”
Người đàn ông mặc áo khoác vung chưởng với lực rất mạnh, hướng thẳng vào đầu Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn ngồi im, chỉ nhấc tay lên gõ nhẹ một cái. “Rắc”, người mặc áo khoác lập tức bị gãy cánh tay, lui lại nhanh như chớp.
Anh đứng dậy, quyền ý lạnh lẽo bao trùm đối phương. Người mặc áo khoác lập tức không cử động được, cả người run bần bật, mặt trắng bệch. Anh ta run rẩy hỏi: “Đại tông sư Tiên Thiên?”
Ngô Bình vừa nhìn anh ta vừa nói: “Đường đường là người thuộc cảnh giới Thần mà lại làm tay sai cho bọn bán ma tuý!”
Anh ta cúi đầu, không nói tiếng nào.
Ngô Bình cất lời: “Cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết, ông chủ của anh là ai”.
Người mặc áo khoác lắc đầu: “Tôi không thể nói, nói ra sẽ liên luỵ người nhà tôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Anh là cao thủ cảnh giới Thần, ai dám uy hiếp anh?”