Chương 1214
Lực quỷ thần vừa gian xảo như quỷ, vừa huyền diệu như thần, biến hoá khó lường, giúp đòn chiến đấu của anh được cải thiện đáng kể.
Anh ngồi trên sàn, chốc chốc lại vẫy cánh tay, chốc chốc lại huơ chân. Nhưng phần lớn thời gian đều ngồi bất động, đôi mắt khép hờ.
Long Cương thì ngồi rất im lặng, nhìn Ngô Bình với vẻ nửa cười nửa không.
Lúc này, ngay cả Đường Hi cũng thấy lạ, bèn đi đến trước mặt Đường Hồng Y rồi hỏi chuyện: “Trưởng lão Đường, cậu Ngô đang tu luyện à?”
Đường Hồng Y nhìn chăm chú vào Ngô Bình, nghĩ một hồi rồi trả lời: “Hình như là võ công của chùa Đại Thiền”.
Mười mấy phút sau, Ngô Bình cảm thấy lực quỷ thần trong người đã khá hoàn hảo, bèn mở mắt nói: “Long Cương, có thể bắt đầu rồi”.
Long Cương toét miệng cười: “Được thôi”.
Cả hai đều đang ngồi thì bất thình lình cử động. Cơ thể của cả hai bật nhảy từ dưới đất, sau đó va vào nhau giữa không trung.
“Ầm ầm ầm!”
Trong nháy mắt, cả hai đã tung ra mấy chục cú đấm và mấy chục cú đá, nhanh đến mức mắt người nhìn không rõ.
Cả hai vừa chạm đã tách ra, Ngô Bình trúng sáu cú đấm và bảy cú đá nhưng không hề hấn gì. Anh sở hữu xương sắt da đồng, lực quỷ thần đã hoá giải đòn tấn công. Loại tấn công này không thể làm anh bị thương.
Nhưng mũi của Long Cương lại bị anh đấm lệch. Anh ta ấn nhẹ lên mũi để nó thẳng lại, sau đó bật cười ha ha: “Khá đấy, quyền pháp của cậu thật sự rất cừ”.
Ngũ Long Thánh Quyền của Ngô Bình phát huy đến mức cao nhất. Long Cương trúng chín cú đấm và bảy
Ngô Bình không nói gì. Anh lại di chuyển bằng Quỷ Thần Bộ. Nhờ có sự hỗ trợ của lực quỷ thần, Quỷ Thần Bộ của anh đã được thi triển đến mức cực điểm. Bóng anh vừa xuất hiện, chớp mắt một cái đã lướt đến nơi.
Long Cương đấm vào khoảng trống, vừa khéo bịt kín đường tấn công của Ngô Bình. Song cổ tay của anh ta đã bị Ngô Bình giữ chặt, dưới chân nhẹ hẫng, cả người bị Ngô Bình hất lên rồi đập mạnh xuống sàn.
“Rầm!”
Nền nhà được đổ xi măng cốt thép, dày đến nửa mét, nhưng cú đập của Ngô Bình đã khiến sàn bị thủng một lỗ!
Nhìn thấy cảnh này, Đường An giật nảy mình, hô lên: “Dừng!”
Ngô Bình và Long Cương bay lùi về rồi cùng lạnh lùng nhìn Đường An.
Đường An rụt cổ nói: “Xây toà nhà này tốn đến mấy chục tỷ, đừng đập hỏng. Thế này nhé, chúng ta đến bãi đỗ xe tầng hầm, ở đó có thể đánh thoải mái”.
Ngô Bình và Long Cương đều không phản đối, đi thẳng ra thang máy. Những người còn lại cũng đi theo.
Trong thang máy có Long Cương, Ngô Bình, Đường Băng Vân, Đường Hồng Y, Đường Hi và vài người khác.
Ngô Bình và Long Cương nhìn thẳng vào nhau, đều bật cười như những người bạn lâu năm. Ngô Bình vươn tay bóp nắn bắp thịt của anh ta, đoạn hỏi: “Anh mở khoá gen rồi, đúng không?”
Long Cương cũng nắn bắp thịt anh: “Sức mạnh của cậu không thua kém tôi, cậu cũng mở rồi à?”