Chương 1278
Hướng Chính Nhất giật mình nói: “Không không, tiên sinh thích gì thì cứ lấy ạ”.
Cuối cùng, Ngô Bình đi đến gần một cái kệ, trên đó bày rất nhiều đồ cổ quái.
Anh liếc nhìn thì thấy có mấy bức tranh phát ra tiên lực, anh nhanh chóng giơ tay ra cầm lên rồi chọn được bốn bức.
Không biết giấy của bốn bức tranh này làm bằng chất liệu gì, anh mở một bức tranh ra thì thấy là một kim ấn toả ánh sáng vàng.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì phát hiện bên trong bức tranh có một không gian kỳ quái chứa đầy sức mạnh. Có một đại ấn hình vuông ở trong không gian ấy, nó lơ lững giữa không trung, toả ra uy áp vô tận.
“Đây là… tranh Luyện Khí ư?”, Ngô Bình chấn động rồi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trong phiến ngọc có ghi chép, bên ngoài trái đất tồn tại một thế lực tu chân cực mạnh. Một vài tu sĩ Nhân Tiên của họ có thể luyện chế thủ pháp luyện khí thành tranh Luyện Khí. Ai có được bức tranh này thì chỉ cần gom đủ nguyên liệu luyện khí, sau đó có thể hợp thành tiên khí trong bức tranh.
Ngô Bình chăm chú quan sát một hàng tiên văn, sau đó đọc: “Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn! Của Ngũ Hành Tiên Tôn!”
Hướng Chính Nhất tò mò hỏi: “Ấn gì cơ ạ?”
Ngô Bình nói: “Tôi đang bảo ấn trong tranh đẹp quá, sao nhà ông lại có những bức tranh này?”
Hướng Chính Nhất đáp: “Tôi cũng không rõ, nhà tôi nhiều đồ lắm”.
Ngô Bình không xem nữa mà cất bốn bức tranh ấy vào trong nhẫn rồi nói: “Ông Hướng, ông đừng đau lòng, tôi chỉ chọn thêm một món đồ nữa thôi”.
Nghe thấy Ngô Bình chỉ chọn thêm một món nữa, Hướng Chính Nhất thở phào một hơi rồi cười nói: “Cậu Ngô, cậu cứ chọn thoải
Ngô Bình nhìn về phía xa, có một tảng đá dài đứng thẳng, nó cao gần hai mét, một người không thể ôm hết được, bề mặt có màu đỏ, rất trơn bóng.
Anh nhìn xuyên thấu xong thì phát hiện bên trong tảng đá có một thứ hình người, hình như còn dấu vết của sự sống. Nhưng tảng đá này được làm từ một chất liệu đặc biệt nên anh không thể nhìn quá rõ bên trong.
Anh hỏi: “Tảng đá này là gì?”
Hướng Chính Nhất lắc đầu: “Tôi không biết, từ nhỏ tôi đã thấy nó ở đây rồi. Bố tôi bảo tìm được nó trong một ngôi mộ lớn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ lấy tảng đá này, coi như món cuối luôn”.
Hướng Chính Nhất vội nói: “Được, tôi sẽ cho người mang đến nhà cho cậu sau”.
Ngô Bình: “Không cần đâu”.
Nói rồi, anh lấy kiếm Hắc Long ra rồi bổ thành một chỗ để cằm nắm, sau đó dùng một tay xách cả tảng đá rồi quay người bỏ đi.
Hướng Chính Nhất vội chạy theo rồi nói: “Tiên sinh, pháp khí trữ đồ của cậu có phải của tiên nhân không?”
Ông ấy không có tu vi nên chỉ hiểu biết lơ mơ, nhưng vẫn thấy món pháp bảo của Ngô Bình rất thần kỳ.
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi là tiên nhân đây”.
Hướng Chính Nhất chấn động: “Tiên sinh là tiên nhân ư? Tôi nghe nói tiên nhân được chia thành hai cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên”.
Ngô Bình: “Đúng thế, tôi ở cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng tôi mạnh hơn các tu sĩ Nhân Tiên bình thường nhiều”, anh không hề che giấu thực lực của mình.