Chương 1374
Đoàn Long: “Bọn anh sẽ tra kỹ chuyện này, cậu đừng lo, cứ chờ tin của anh”.
Mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được một email, bên trong có mật mã trao quyền mà Đoàn Long gửi cho anh.
Có mật mã ấy rồi, Dương Đoạn nhanh chóng thao tác trên máy tính rồi đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Thiên Long, sau đó nhập mật mã vào.
Loáng cáu, toàn bộ thông tin về vụ án của Đỗ Quảng Uy đã hiện ra trước mắt Ngô Bình.
Anh tập trung nghiền ngẫm.
Thì ra năm đó, khi Đông Doanh xâm chiếm Viêm Quốc, họ đã cướp một phần sách cổ tên là tập thơ hoa sen của thời Đường đi.
Ngoài mặt nó chỉ là một tập thơ, nhưng thực chất lại giấu vị trí mà một tà ma khủng bố bị giam cầm. Tu vi của tà ma đó rất cao, triều Đường mãi mới trấn áp được.
Đỗ Quảng Uy nhận lệnh đòi tập thơ lại, kết quả bị tên phản bội Đinh Hiếu Tiên bán đứng, cuối cùng bị Kyo Sato giết hại. Cũng vì thế mà gia tộc Sato đã biết được bí mật của tập thơ.
Sau này, Viêm Long nhiều lần cử người đi giành tập thơ về, nhưng đều thất bại, đã thế còn mất nhiều nhân tài.
Anh đọc xong tài liệu thì màn hình máy tính hiện lên hình của Đoàn Long, anh ta nghiêm túc nói: “Ngô Bình, theo tin tình báo của cậu thì có khả năng Đông Doanh đã khai phá được thông tin của tập thơ rồi, chúng ta buộc phải tìm được vị trí của tà ma trước họ”.
Ngô Bình nói: “Anh Long, có mỗi Hắc Thạch thì
Đoàn Long: “Anh đã cử hai cao thủ đến hỗ trợ cậu rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh yên tâm, chúng em sẽ cố hết sức”.
Đoàn Long: “24 tiếng tiếp theo, cậu sẽ có quyền hạn cao nhất”.
Ngô Bình tắt máy tính đi rồi nói: “Dương Đoạn, triệu tập tất cả thành viên”.
“Vâng!”
Nửa tiếng sau, Lâm Bạch và Thường Minh đã đến.
Sau khi biết về nhiệm vụ tiếp theo, Lâm Bạch nói: “Chủ nhiệm, chúng ta buộc phải tìm được vị trí của Kyo Sato”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này đơn giản”.
Anh đã có được clip từ camera giám sát của Kiếm Đạo Quán, có thể dựa vào đó để tìm những người này.
Trên màn hình vi tính là 10 mắt camera được tua nhanh 20 lần, Ngô Bình vừa hút thuốc, vừa quan sát.
Thấy thế, Cổ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhiệm, anh tua nhanh thế này thì xem sao được?”
Ngô Bình đáp: “Được chứ”.
Khoảng chục phút sau, anh chợt ấn dừng một màn hình lại, sau đó cho video phát với tốc độ bình thường. Mọi người đều nhìn thấy là vị trí của con phố ở trước cửa Kiếm Đạo Quán.
Có hai võ giả băng qua đường, sau đó sau bắt một chiếc xe rồi rời đi.
Ngô Bình ấn tạm dừng rồi hỏi mọi người: “Mọi người có thấy điểm gì bất thương không?”
Cổ Lệ nghiêng đầu nhìn mãi rồi nói: “Nhóm trưởng, động tác của hai người lớn tuổi này hơn nhanh quá thì phải”.