Thần Y Trở Lại

Chương 1408


trước sau

Chương 1408

Ngô Bình cười lạnh lùng, lấy chuỗi ba mươi sáu hạt châu ra, truyền chân khí vào đó. Ngay lập tức, hạt châu phát ra ánh sáng, khí của âm sát xung quanh dần tiêu tan.

Tà khí hình người ấy hét lên rồi lập tức biến mất.

Ngô Bình giận dữ nói: “Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”

Anh phất tay, một lá bùa Thuần Dương bay ra, đóng “cộp” vào nóc phòng. Bùa Thuần Dương phát ra tiên quang chín màu, nhờ nó chiếu rọi, cả căn phòng lập tức ấm áp như mùa xuân, mọi khí âm sát đều bị quét sạch.

Lúc này, một giọng nữ vẳng lên trong đầu Ngô Bình: “Chống lại ta, ta sẽ giết ngươi!”

Giọng nói ấy vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn. Ngô Bình chỉ đáp: “Được thôi, tao đang chờ đây”.

Dứt lời, anh lại đến căn phòng thứ hai, vung tay, ném lá bùa Thuần Dương thứ hai. Cứ như vậy, ba căn phòng của gian nhà chính đều được anh đóng đinh một lá bùa Thuần Dương.

Tiên lực Thuần Dương chầm chậm toả ra, tà khí trong phòng đã biến mất. Giọng nói kia ngày một giận dữ: “Chết tiệt! Ranh con, ta phải giết ngươi!”

Căn phòng này là nơi ẩn mình của âm linh ấy, nay lại bị bùa Thuần Dương chiếu soi và sưởi ấm. Âm linh như bị thiêu trên lửa, khó chịu vô cùng.

Ngô Bình hờ hững nói: “Tao đã cho cơ hội mà mày không quý trọng. Bây giờ dù mày có cầu xin tao thì cũng muộn rồi”.

Nói đoạn, anh cong tay lại, bắt đầu niệm một đoạn chú quỷ tiên. Đoạn chú này được ghi chép trong phiến ngọc, có nguồn gốc từ phái Thiên Quỷ thời Tiên quốc, khi kích hoạt có thể khắc chế âm linh.

Ngay lập tức, cả căn nhà vang vọng giọng nói như tiếng chuông rền của Ngô Bình. Một cái bóng xám méo mó chui lên từ mặt đất, đào đất khắp nơi như một con chuột hòng lẩn trốn khỏi đoạn chú kia.

Nhưng vô ích, chú của Ngô Bình văng vẳng khắp mọi nơi. Nó không trốn được, đột nhiên gào lên rồi

nhào về phía anh.

Ngô Bình đã sớm có chuẩn bị, vung bùa Thiên Vương Trảm Quỷ ra. Một luồng sáng vàng đập vào cái bóng xám ấy, hai vật va chạm nhau rồi nổ tung giữa không trung. Bóng xám phát ra tiếng kêu thê thảm rồi bị nổ thành tro bụi.

Bụi bay mù mịt rợp trời, song ánh mắt của Ngô Bình lại ghim chặt vào mặt đất. Ở vị trí cái bóng xám ấy chui lên, cách mặt đất khoảng một mét, có chôn một cái lọ. Trong lọ đặt một hình người nhỏ khắc bằng ngọc, dài chừng ba mươi xen-ti-mét.

Âm linh ở đây có liên quan đến người ngọc ấy. Loại ngọc này gọi là ngọc ma, có thể ôn dưỡng âm linh. Âm linh yếu ớt khi chui vào nó có thể mạnh lên rất nhanh.

Anh lấy kiếm Hắc Long ra, chỉ vài phát đã đào được cái lọ. Mở nắp ra, ngoài người ngọc, anh còn tìm được một ít lá vàng, nặng hơn hai mươi lăm ký.

Tất nhiên Ngô Bình không khách sáo, thu thập toàn bộ vào nhẫn.

Lúc này, tà khí trong căn nhà đã tiêu tan sạch sẽ. Anh thu lại ba lá bùa Thuần Dương rồi ra khỏi nơi này.

Bên trong kinh thiên động địa là thế nhưng Lý Bảo Khôn đứng bên ngoài không hề nghe thấy gì. Thấy anh bước ra, ông vội vàng hỏi: “Anh Ngô có phát hiện gì không?”

Ngô Bình đáp nhẹ: “Âm linh trong nhà đã bị tôi gi.ết ch.ết. Ông có thể vào xem”.

Lý Bảo Khôn nuốt nước bọt: “Anh Ngô à, trong nhà có an toàn không?”

Anh trả lời: “Yên tâm đi, bây giờ nó chỉ là một căn nhà bình thường thôi”.

Lý Bảo Khôn đánh bạo bước vào trong. Căn nhà không còn vẻ u ám như trước, còn ấm áp vô cùng. Ông mừng rỡ nói: “Tốt quá, ở đây không còn ma nữa!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện