Chương 1410
Ngô Bình không trả lời. Chẳng mấy chốc, nhà thờ tổ đã vọng ra một tiếng hét, sau đó là một tiếng động cực lớn.
Lúc này, Ngô Bình đang nhìn chằm chằm vào bức tượng tà thần. Không biết bức tượng này đã được đặt trong nhà thờ tổ bao lâu, ít nhất phải có mười mấy âm linh ám vào nó rồi.
Âm linh trong bức tượng này đã bị anh dùng bùa Thuần Dương g.iết ch.ết. Nhưng anh cảm thấy bức tượng tà thần này vẫn còn thứ dơ bẩn, mà đối phương còn thuộc hạng yêu tà!
Hiển nhiên, tu vi của đối phương rất cao, yêu khí gần như bằng không. Phiến ngọc có ghi chép, yêu quái có thể loại bỏ hoàn toàn yêu khí chính là yêu tiên!
Thực lực của yêu tiên còn đáng sợ hơn quỷ tiên rất nhiều! Kẻ trở thành yêu luôn cần cơ duyên rất lớn, dù sao thì linh trí của động vật kém xa con người, tu hành khó hơn loài người gấp trăm nghìn lần!
“Yêu quái trong bức tượng này, hãy mau hiện thân để tránh khỏi thương vong!”, anh lạnh lùng nói, đồng thời lấy bùa luyện yêu ra.
Bùa luyện yêu này được anh lấy từ mai rùa, uy lực khủng khiếp!
Bùa vừa lấy ra, bức tượng đã phát ra ánh sáng xanh, một giọng nói cứng rắn cất lên: “Thượng tiên tha mạng!”
Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi hãy hiện thân ngay lập tức!”
“Vâng”.
Sau đó, một con chuột lớn lông trắng cao hơn nửa mét nhảy ra từ phía sau bức tượng và quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, chắp tay vái chào anh như con người vậy.
Ngô Bình tò mò nhìn con chuột. Khi nó đứng lên sẽ cao đến một mét ba, một mét tư, thật sự rất to!
Anh hỏi: “Yêu quái, vì sao lại ở đây hại người?”
Con chuột lớn vội đáp: “Thượng tiên, tiểu yêu không hại người, chỉ mượn tượng thần này lấy chút hương khói”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi bảo ngươi không hại người, vậy âm
Con chuột vội vã lắc đầu: “Thượng tiên, những âm linh ấy không liên quan đến tôi. Có một rương pháp khí quỷ được chôn cách mặt đất mười mét. Chúng chính là âm linh sống trong pháp khí quỷ! Tôi còn khuyên chúng đừng hại người, nhưng chúng không có linh trí, không nghe lời tôi. Trước đây tôi còn từng giết vài âm linh, sau này thì chẳng buồn để tâm nữa. Hôm nay bọn chúng chọc phải thượng tiên, chết cũng đáng kiếp”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Ngươi tu luyện ở đây bao lâu rồi?”
Con chuột đáp: “Thưa thượng tiên, đã hơn một trăm năm”.
Ngô Bình quét mắt nhìn vài lần. Con chuột lớn này đã luyện ra nguyên thần, năng lực có thể so với Địa Tiên thuộc cảnh giới chân nhân.
Anh nói: “Niệm tình ngươi tu hành không dễ dàng, hôm nay ta tha mạng cho ngươi”.
Con chuột lớn vô cùng cảm kích, rối rít vái lạy: “Cảm ơn thượng tiên đã tha bổng!”
Ngô Bình thấy nó có nhân tính, bèn bảo: “Cách tu hành của con chuột nhà ngươi e là còn sai sót. Hai ta gặp nhau cũng là một cái duyên. Thôi vậy, ta sẽ truyền một bộ phương pháp hít thở cho ngươi. Nhớ kỹ đấy”.
Con chuột mừng rỡ khôn xiết: “Cảm ơn thượng tiên! Tiểu yêu đang thiếu một bộ phương pháp hít thở!”
Ngô Bình truyền một bộ phương pháp hít thở trung thừa cho nó ngay tại đây. Bộ phương pháp hít thở này không có gì đặc biệt, nhưng cực kỳ hợp với loài yêu.