Chương 1412
Rồi sau đó có cao nhân ra tay giế.t chế.t Lý Tú Thành. Một người vợ lẽ của Lý Tú Thành lúc ấy đang có thai, bèn dẫn theo tôi tớ, thu dọn vài rương đồ rồi bỏ trốn, cuối cùng dừng chân ở huyện Ninh Lạc.
Về sau, người vợ lẽ này hạ sinh con trai, chính là ông nội của Lý Trường Thanh. Lúc bỏ trốn, họ đã mang theo rất nhiều pháp khí quỷ. Người vợ lẽ ấy biết cách điều khiển ma quỷ, nhờ vậy mà nhà họ Lý đã nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc ở huyện Ninh Lạc.
Quỷ đạo hại thân, người vợ lẽ mới bốn mươi mấy tuổi đã qua đời. Ông nội của Lý Trường Thanh còn nhỏ tuổi, chưa học được toàn bộ truyền thừa. Đến đời Lý Trường Thanh thì học càng ít hơn.
Biết được nguồn gốc của số pháp khí quỷ này rồi, Ngô Bình nói: “Những pháp khí quỷ này vô cùng cổ xưa, chắc chắn năm ấy Lý Tú Thành từng đi vào một nơi nào đó”.
Lý Trường Thanh hỏi: “Anh Ngô à, vậy phải xử lý mấy món đồ này như thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn có vài món pháp khí quỷ còn phong ấn âm linh, để lại chỉ gây hoạ. Thế này đi, tôi và Cát Quảng Minh sẽ giúp ông tiêu huỷ một phần, và mang đi một phần. Ông thấy sao?”
Bây giờ Lý Trường Thanh chẳng còn trông đợi gì vào số pháp khí quỷ này nữa, vội vàng đồng ý.
Sau đó, ông ta mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình và Cát Quảng Minh. Trên bàn rượu, Cát Quảng Minh vô cùng cung kính và khách sáo với Ngô Bình.
Tuy Cát Quảng Minh cao ngạo, nhưng một khi đã có lòng kết giao với người khác thì cũng là người giàu tình cảm. Ngô Bình khá xem trọng gã.
Lúc trò chuyện, Ngô Bình mới biết Mao Sơn cũng có đạo trường ở Địa Tiên Giới, còn có một vị chân quân trấn giữ. Bên ngoài phái Mao Sơn có hai vị chân nhân, một trong hai chính là ông nội của Cát Quảng Minh – Cát Thiên Thuận.
Đệ tử Mao
Uống được vài ly rượu, Cát Quảng Minh nói: “Anh Ngô à, nếu có thời gian, anh nhất định phải ghé thăm phái Mao Sơn chúng tôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Được. Qua năm mới, tôi nhất định sẽ đến”.
Bây giờ Cát Quảng Minh có cảm giác mình và Ngô Bình gặp nhau quá muộn, rất muốn ở cùng anh thêm vài ngày nữa. Song Ngô Bình còn có việc, đã rời đi ngay trong chiều hôm đó.
Năm giờ chiều, anh lên máy bay chở khách, bay đến Đông Doanh với tư cách du khách.
Anh là người của Thần Võ Ti, vì vậy phải dùng bí danh “Ngô Nhàn”, thân phận là bác sĩ.
Sau khi máy bay cất cánh, Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa giờ sau, máy bay gặp phải luồng không khí mạnh, anh mở bừng mắt.
Ngô Bình ngồi ở khoang phổ thông, cửa sổ ở bên phải. Lúc này anh nhìn ra ngoài, thấy máy bay đang bay giữa tầng mây.
Có một cô gái khoảng 20 tuổi ngồi bên trái Ngô Bình, cô ấy trông khá ưa nhìn, ăn mặc thì giản dị. Từ lúc lên máy bay, cô ấy chỉ lặng lẽ đọc sách, giờ gặp phải luồng khí lưu thì cô ấy mới gập sách lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một túi nho khô trong túi ra đưa cho cô ấy: “Cô ăn không?”
Cô gái xua tay: “Tôi không ăn đâu, cảm ơn anh”.
Ngô Bình cũng không khách sáo mà ngồi ăn một mình luôn. Đây là đồ do Đường Băng Vân chuẩn bị, tất cả đều là những món ăn vặt bổ dưỡng, vì dụ như nho khô này được làm từ những quả nho ngọt nhất, cả mẫu chỉ cho ra được vài cân.
Cô gái chợt nói: “Anh đến Đông Doanh du lịch à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, còn cô?”
Cô gái: “Tôi đi làm, một người bạn của tôi ở bên đó đã giới thiệu một công việc cho tôi”.